Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 120:

"Rắc, rắc..." Bánh trứng cuộn vỡ vụn thanh âm truyền đến, hắn vội vàng đưa tay đi bắt lấy, nhưng vào lúc này, một mảnh nhỏ mảnh vụn từ trên bàn rơi xuống.
Ngay lúc Trầm Bình Ngộ đang buồn bực, giọng nói của Đông Đông nghe có chút rụt rè: “Bình Ngộ ca ca, sau này đệ muốn làm đại tướng quân, không phải làm thư sinh.”
Trầm Bình Ngộ cau mày, muốn khiển trách, nhưng miếng trứng cuộn trong miệng có chút khô, lại nhịn không được nên không thể phản bác ngay, vội vàng nhai.
Đông Đông nghĩ rằng đó là sự đồng ý ngầm nên cậu bé thầm thư giãn và bắt đầu nói: "Đừng lo lắng, tiểu thúc thúc nói rằng thúc ấy sẽ dạy võ cho đệ. Đệ cũng rất thích việc học võ..."
Trầm Bình Ngộ uống một hớp nước, rốt cục nuốt xuống thứ trong miệng, ngắt lời cậu bé, trầm giọng nói: “Nhị tôn muốn tìm đệ đọc sách, đệ có muốn không?”
Nghe Trầm Bình Ngộ đề cập đến điều này, Đông Đông vô thức lắc đầu: "Đệ không muốn."
Trầm Bình Ngộ nói: "Ta đã an bài cho đệ rồi, chỉ cần đệ vượt qua kỳ thi của nhị tổ gia ta, ông ấy sẽ nhận đệ làm đệ tử bế quan, đến lúc đó, cho dù đệ có trở thành đồng môn sinh, nhị gia cũng sẽ để đệ đi."
"...Nhưng tiểu thúc thúc sẽ không để đệ làm đồng học!" Đông Đông bất mãn nói.
Trầm Bình Ngộ nói với cậu bé một cách lý trí và bình tĩnh: "Không thể nào, Tiêu gia nắm giữ binh quyền, tam hoàng tử hiện đang quyết tâm kéo Tiêu gia lên thuyền của mình. Nếu tiểu thúc thúc tiếp tục từ chối, thúc ấy sẽ phải trực tiếp đối mặt với Hoàng thượng."
Đông Đông trông buồn bã và có phần phẫn nộ khi nghe những lời đó: "Làm sao lại có lẽ đó chứ!"
Trầm Bình Ngộ nhìn Đông Đông chằm chằm và không nói nhiều. Cậu bé tin rằng Đông Đông có thể hiểu được điều này. Đông Đông tuy mới năm tuổi nhưng những chuyện này cũng biết rất nhiều, đặc biệt là tình hình của Tiêu gia, hoàng đế già đi, các hoàng tử cũng lớn tuổi, thái tử bị phế truất, tình hình tranh quyền đoạt vị chắc chắn sẽ xảy ra. Đại Chu vốn coi trọng văn hóa hơn quân sự, cũng không có nhiều tướng lĩnh có thể xử lý mọi việc, Tiêu gia chính là một trong số đó. Tam hoàng tử đương nhiên không nỡ buông tha cho một vị tướng tài như vậy, cho nên nhất định phải cứng rắn. Chỉ cần hoàng đế ra lệnh, mọi chuyện sẽ được định đoạt. Nhưng nếu Đông Đông học hỏi từ nhị thiếu gia Trầm gia thì lại là một tình huống khác, Trầm gia toàn những người nổi tiếng, mà nhị thiếu gia Trầm gia là người nổi tiếng nhất trong số những người còn sống, mặc dù ông ấy có không làm quan vẫn có thể so sánh với Tể tướng, nếu Đông Đông đi theo ông ấy thì dù hoàng thượng hạ lệnh cũng không thể làm gì.
Phân tích của Trầm Bình Ngộ hợp lí và thuyết phục đến mức Đông Đông phải gục đầu xuống khi nghe.
Yến Thu Xu sững sờ, đây là một đứa trẻ ở thời cổ đại sao? Suy nghĩ trưởng thành quá sớm rồi! Nhưng sau khi nghĩ lại, Yến Thu Xu cảm thấy điều này không khó hiểu, ở thời cổ đại, có rất nhiều người cha ở tuổi mười hai, mười ba, nhưng Trầm Bình Ngộ vẫn là một đứa trẻ 9 tuổi! Uyển Nhi ngồi bên cạnh nở một nụ cười tự hào và ngưỡng mộ, hai tay ôm mặt, sững sờ nhìn huynh trưởng của mình, nhỏ giọng nói: "A Xu tỷ, huynh trưởng của muội không phải rất lợi hại sao?! Mẫu thân của muội nói huynh ấy nhìn rất giống phụ thân! Phụ thân muội cũng là một người rất tuyệt vời~"
Yến Thu Xu cong mắt và gật đầu mạnh mẽ! Thấy vậy cô bé hài lòng che miệng và tiếp tục xem.
Âm thanh này cũng làm gián đoạn cuộc đối đầu giữa hai người, Đông Đông định thần lại và nhìn Yến Thu Xu một cách đáng thương. Nếu cậu bé không muốn trở thành bạn đồng học sẽ khiến nhà họ Tiêu điêu đứng, nhưng cậu bé cũng không muốn đi học.
Yến Thu Xu ho nhẹ, thu hút sự chú ý của bọn trẻ, nàng khẽ mỉm cười và nhẹ nhàng nói: “Bình Ngộ, tỷ biết đệ là người chu đáo, đó cũng là vì lợi ích của Đông Đông, nhưng có một điều tỷ muốn nói với đệ, Đông Đông chưa chắc có thể trở thành đồng học của con trai nhị hoàng tử!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận