Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 128:

Hai bà cháu đang nói chuyện, liền nghe thấy Hoàng ma ma nói Yến Thu Xu cho người tặng thức ăn qua đây.
Ánh mắt Tiêu phu nhân hơi sáng lên, so với lúc mới tỉnh còn hăng hái hơn một chút: "Mau mang cho ta xem."
Hoàng ma ma vội mở hộp thức ăn ra, liền thấy bên trong có một cái mâm, mùi cay nồng tỏa ra từ những que cay rực rỡ, trực tiếp khiến nước miếng bà ấy bắt đầu ứa ra.
“Mùi thật thơm, phu nhân, ngài tới nếm thử đi.” Hoàng ma ma đặt đĩa lên tủ đầu giường, cười nói: “Thủy Mỗi đưa mang tới đây, nói là ăn vặt hơi cay chút, nhưng dạ dày của ngài không tốt, cho nên chỉ có thể cắn thử vài miếng, thứ này nếu được bảo quản đúng cách sẽ để được rất lâu."
Đồ được đặt ở bên cạnh mình, Tiêu phu nhân cũng nhanh chóng ngửi được, khóe môi hiện lên một nụ cười nhẹ: “Đứa nhỏ A Xu này có tâm, đã bảo nó đừng làm vậy, còn cố ý trở về làm cái này đưa tới.”
Bà nhận lấy chiếc đũa do Hoàng ma ma đưa qua, kẹp lên một thanh que cay đưa đến miệng.
Mới vừa nếm thử một miếng, hương vị này, kích thích khiến bà rung cả lông mày.
Cậu bé nãy giờ vẫn luôn để ý đến bà ngoại lo lắng đứng dậy, bưng trà lên: “Bà ngoại, nếu không ăn được thì nhổ ra, uống một ngụm trà.”
Tiêu phu nhân vội vàng nói: “Không cần!” Sau đó cẩn thận nếm thử, càng ăn, trên mặt bà càng hiện lên vẻ kinh ngạc, còn chưa kịp nuốt xuống, đã gắp đũa thứ hai lên.
Trầm Bình Ngộ ngạc nhiên nhìn bà ngoại, lại nhìn Hoàng ma ma bưng mâm, mùi rất thơm, nhưng đồ gia vị quá nhiều, dầu cũng vậy, ăn ngon thật sao??
Nhưng đây là lần đầu tiên cậu bé được chứng kiến bộ dạng này của bà ngoại.
Trên thực tế từ khi cậu bé có thể nhớ được, bà ngoại trong ấn tượng của mình, là một người không thích ăn cơm, ngày thường ăn nhiều thêm một miếng cơm, thì bà cứ như đã làm sai điều gì đó, đau khổ rất lâu, không phải thân thể mà là trái tim.
Dần dần mà thân thể của bà cũng bắt đầu chống đối với đồ ăn, càng ngày càng nhiều.
Khi còn nhỏ bà ngoại vẫn có thể ôm cậu bé, nhưng sau này thì hoàn toàn không thể, đi đường đều phải cần người đỡ.
Nhưng lúc này cậu bé trở về, lại lại khác hẳn, mặc dù ăn không được nhiều lắm nhưng lần nào cũng ăn, so ra thì kém người bình thường, nhưng cơ thể lại đang tốt lên từng ngày.
Nhưng chưa bao giờ được như bây giờ, cùng một loại thực phẩm, lại thể hiện ra một tín hiệu tương tự như 'bảo vệ thực phẩm'?
Cậu bé thử nói: “Bà ngoại, cái này ăn ngon lắm sao?”
Tiêu phu nhân đã ăn ba miếng, nghe vậy đôi mắt híp lại, trên khuôn mặt nghiêm túc tràn đầy vẻ trẻ con lúc vui mừng: “Ừm, ăn ngon, rất có hương vị!”
Thứ gọi là que cay này, bản thân tinh bột và mì chắc không có mùi vị gì, nhưng sa tế cay rát lại không thiếu mùi vị, chỉ là khi bà cảm thấy không chịu nổi, lại có vị ngọt xoa dịu cái lưỡi bị kích thích quá mức của bà.
Cay đến da đầu bà tê dại, phía sau lưng đều đổ mồ hôi, khóe miệng còn không ngừng ứa nước miếng, đầu lưỡi cũng bị mùi vị cám dỗ, không ngừng tỏ ý muốn ăn tiếp.
Sau khi trả lời cháu trai xong, Tiêu phu nhân lại đi gắp miếng thứ tư.
Nhưng mà lúc này đây Hoàng ma ma bưng mâm đi, cười nói: “Phu nhân, đủ rồi, dù sao thì cái này cũng làm dạ dày khó chịu, mỗi lần không thể ăn nhiều.”
Tiêu phu nhân: “?”
Bà khó có thể tin nhìn Hoàng ma ma, trong lòng đếm một chút, mới ba miếng!
Mới ăn có ba miếng cũng kêu ăn nhiều???
Tiêu phu nhân tức giận trừng mắt nhìn bà ấy: "Ăn thêm một miếng nữa!”
Hoàng ma ma kiên quyết lắc đầu cự tuyệt: "Nếu người đã khỏi bệnh thì có thể ăn thêm vài miếng nữa, nhưng hiện giờ thì không được.”
"Ăn miếng cuối cùng! "Tiêu phu nhân sốt ruột nói, nhưng Hoàng ma ma vẫn tuân theo lời dặn dò của đầu bếp, không dám buông lỏng.
Cổ họng Tiêu phu nhân nghẹn lại, bực bội dị thường, tức giận nói: "Ngươi càng lớn tuổi càng trở nên cứng nhắc vậy!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận