Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 135:

Thấy nàng ta thành thật, Tam hoàng tử mới dịu giọng lại: "Cẩm Tâm, nàng biết ta muốn làm cái gì mà, sự hy sinh của nhạc phụ là đáng giá, hiện tại hết thảy vẫn chưa chuẩn bị xong, bổn điện hạ không thể hành động thiếu suy nghĩ, đợi bổn điện hạ đăng cơ, thù của Kiều gia nàng, ta nhất định sẽ báo! ”
Tiếng khóc của Tam hoàng tử phi càng thêm tuyệt vọng.
Tam hoàng tử đợi một lát mới dịu dàng trấn an nói: "Tất cả những chuyện này đều là đáng giá, nàng yên tâm, ta thề, nếu ta đăng cơ thành công, con ta Cần Nhi nhất định sẽ là thái tử! Địa vị của nó, ai cũng không dao động được, tất cả những gì nhạc phụ đã làm cho ta, ta đều nhớ kỹ trong lòng! ”
Tiếng khóc của nữ tử liền giảm đi rất nhiều, dường như đã cam chịu số phận.
Bên ngoài Chu Chiêu Cần không nghe được nhiều lắm, chỉ loáng thoáng bên tai, cũng nghe không hiểu, nhưng hắn có thể cảm giác được mẫu thân rất đau lòng, phụ thân rất bực bội, nhưng rất nhanh sau đó một tràng tiếng bước chân dồn dập xuất hiện.
Theo bản năng, hắn nhấc chân chạy thật nhanh, đưa theo cung nhân trốn vào một góc.
Đúng lúc nam nhân kia lúc này tâm tư phiền loạn, cũng không chú ý tới chút động tĩnh kia, trực tiếp đi ra ngoài, chờ hắn ta đi rồi, hai bóng dáng một lớn một nhỏ kia mới xuất hiện lần nữa.
Chu Chiêu Cần trầm mặc cầm lấy hộp thức ăn, đi vào trong phòng.
Tam hoàng tử phi luôn luôn đoan trang lúc này tóc đầu lộn xộn, son phấn nhòe nhoẹt, đôi mắt sưng đỏ ngã ngồi trên mặt đất, trong viện không có người khác, đương nhiên cũng không có ai đỡ nàng ta đứng lên.
Nàng ta nghe thấy động tĩnh, vừa ngước mắt lên, thấy nhi tử của mình, lại nhanh chóng chống tay muốn đứng lên.
Nhưng không biết là tại đôi chân quỳ trên mặt đất lạnh lẽo cầu xin hay là tại sao, vừa đứng lên được một lát, lại ngã trở về, nàng ta đành phải chật vật lau mặt, hít mũi, cố gắng ổn định tư thái: "Sao con lại về? Không phải đang đi học sao?”
Chu Chiêu Cần cúi mặt, lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Mẫu phi, đây là tiểu long bao do hài nhi làm, A Xu tỷ tỷ bảo con mang về cho người nếm thử.”
Hốc mắt Tam hoàng tử phi cay xè, trong đầu căn bản không có tâm tư nghĩ tại sao lại có A Xu tỷ tỷ ở đây? Nhi tử mình nấu ăn kiểu gì? Không phải đáng lẽ nó đang đi học sao?
Nàng ta chỉ cảm thấy cảm động, trái tim vừa mới bị trượng phu tạt nước lạnh lên lúc này thoáng chốc ấm lại, cho nên chẳng nghĩ được gì nữa.
Tam hoàng tử phi vội vàng gật đầu: "Được, để mẫu phi nếm thử.”
Chu Chiêu Cần lấy bánh bao ra, bánh bao xấu xí cực kỳ khó coi, lúc đưa cho mẫu phi hắn còn rơi một giọt nước mắt.
Nữ tử đón lấy, nếm thử một miếng nhỏ, vẫn còn nóng hổi, nàng ta cảm nhận được vị mặn, nhưng phần lớn là hương vị ngọt ngào của lớp vỏ cùng mùi thơm của nhân bánh, bánh bao mềm mại vừa miệng, tuy hơi xấu một chút nhưng mùi vị rất ngon.
Mấy ngày nay nàng ta đều cơm nuốt không trôi ngủ không ngon giấc, đột nhiên có một món ăn ngon xuất hiện trước mắt, lại còn là do nhi tử của mình làm, Tam hoàng tử phi từng chút một ăn hết, ăn xong còn thỏa mãn gật đầu: "Con ta thật lợi hại, bánh bao ngon lắm!”
"Vâng! Chu Chiêu Cần gật đầu.
Tâm tình Tam hoàng tử phi cũng dịu bớt, lộ ra một nụ cười: "Được rồi, mẫu phi muốn đứng lên. ”
Lúc này đây nàng ta cố gắng chống đỡ thân thể, hai đầu gối đau đớn, nhưng tốt xấu gì cũng đã đứng lên được, chỉ là chật vật như thế, nàng ta không dám gọi người vào, sợ bị kẻ dưới cười nhạo, chỉ có thể lê hai chân đi vào phòng.
Chu Chiêu Cần cũng đi theo, đi vào nội thất, bên trong có bếp than, ấm áp hơn nhiều, nàng ta mới nhấc làn váy lên, vết thương màu đỏ bị trầy xước khi quỳ xuống đất lộ ra, đau đến nỗi nước mắt chảy ròng ròng.
Chu Chiêu Cần nhìn chằm chằm, nắm đấm nhỏ nắm chặt, muốn kìm lại, nhưng vẫn không khống chế được cảm xúc, nhào vào trong ngực mẫu phi khóc òa lên "Hu Hu hu..." , bàn tay nhỏ bé run rẩy muốn chạm vào vết đỏ trên chân kia, khóc sướt mướt hỏi: "Mẫu phi, người có đau lắm không, có đau lắm không..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận