Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 477:

Dù cưng chiều nữ nhi đến đâu thì bà ấy vẫn là một người phụ nữ lớn lên trong xã hội phong kiến, dù thế nào thì bà ấy vẫn mong nữ nhi của mình có thể lấy chồng lập gia đình sinh con đẻ cái. Dù không có nam nhân thì sau này con bé cũng sẽ không cô đơn.
Con của tỷ muội dù có tốt đến đâu cũng không phải con ruột của mình, khó mà giống mẹ con được.
Trước đây không có ứng cử viên thích hợp, nhưng không có nghĩa là bây giờ không có, vì thế nàng ấy đã bị giữ lại.
Đông Đông truyền tin cho Yến Thu Xu nói: “Tiểu cô cô thật đáng thương, bị nãi nãi bắt trang điểm, không nghe lời còn bị đánh!”
Yến Thu Xu mân mê những chiếc vỏ đã được làm sạch, gật đầu trong sợ hãi, may mà Tiêu phu nhân luôn đối xử dịu dàng với nàng, nếu không nàng cũng không dám vào cửa.
Đông Đông nói xong chuyện của Tiêu gia, sự chú ý cũng chuyển dời đến trên tay nàng, hiếu kỳ nói: “A Xu tỷ đang làm gì vậy? Lại có đồ ngon sao?”
“Đúng vậy!” Yến Thu Xu quyết đoán gật đầu.
Bình thường người ta sẽ làm lạp xưởng trong khoảng thời gian từ tháng mười một đến tháng một dương lịch, bởi vì trong ba tháng này, nhiệt độ sẽ rơi vào khoảng mười độ C, nhưng thời đại này sử dụng âm lịch, nhiệt độ thời cổ đại thấp hơn tương lai nhiều.
Tuy bây giờ mới tháng chín mà đã có thể bắt đầu làm lạp xưởng rồi. Nếu không nàng sợ sẽ không chuẩn bị lạp xưởng kịp trước khi đại quân xuất chinh.
Đông Đông làm nũng nói: “Đó là món gì vậy? Bây giờ có thể ăn được chưa?”
“Không được đâu, phải đợi mấy ngày nữa.” Yến Thu Xu nói cho cậu bé một tin buồn, động tác trên tay vẫn không ngừng, sau khi xử lí sạch lòng lợn tươi thì cần treo lên phơi, tốt nhất là phơi dưới ánh nắng mặt trời.
Không chỉ có nàng, Triệu Thục Hồng, Thủy Mỗi mà các nha hoàn bà tử trong thôn trang đều đến hỗ trợ, trong khoảng thời gian này nàng đã vơ vét được không ít lòng, ruột già, ruột non, những thứ này trước khi chế biến phải được cạo sạch dầu mỡ, chỉ để lại một mảnh mỏng trong suốt thì mới có thể sử dụng.
Đến bước này thì đưa đến thôn trang, sau đó Yến Thu Xu sẽ tiến hành bước rửa sạch khử trùng lần cuối, lúc này, những chiếc vỏ màu trắng trơn đã được treo trên cột, theo làn gió nhẹ thổi qua, có một mùi tanh ẩn ẩn thoáng hiện trong không khí.
Đông Đông thở dài uể oải: “Được rồi, tạm thời không ăn được!”
Uyển Nhi đang ăn bánh cuộn, bị Đông Đông chọc cười: “Không phải nói chờ hai ngày sao, mới vậy mà đã không chịu nổi rồi à?”
Đông Đông nhăn mặt lại, nghiêm túc nói: “Thấy đồ ăn ngon đương nhiên là muốn ăn ngay, không ăn được còn phải chịu đựng, thật là khó chịu quá đi!”
Yến Thu Xu đồng ý gật đầu: “Đúng vậy! Nhưng cũng không còn cách nào, món này phải đợi thôi.”
Vừa dứt lời, nàng vỗ trán một cái, cười nói: “Nhưng có món ngon khác không cần đợi!”
“Món gì vậy?!” Hai mắt Đông Đông chợt sáng lên.
Yến Thu Xu nói: “Nặn thịt thành chả giò!”
Uyển Nhi ngừng gặm bánh, tỏ vẻ trìu mến tiến lại gần, tò mò hỏi: “Chả giò là cái gì vậy?”
Yến Thu Xu cười nói: "Một món ăn được cuộn trong bột rồi chiên giòn, rất ngon."
A Xu tỷ tỷ mà nói rất ngon, vậy tất nhiên là ngon nhất, mắt hai đứa trẻ lập tức sáng lên, dưới sự chỉ dẫn của nàng, bọn trẻ đã gọi Tiêu Bình Tùng đang nhiệt tình vắt sữa bò đến giúp mình.
Bởi vì trong đám người, sức của Tiêu Bình Tùng là mạnh nhất.
Thật ra những món thịt viên chiên và chả giò mà Yến Thu Xu nói tới là những món ăn mà khi còn nhỏ chỉ khi đến dịp Tết nàng mới có thể ăn, nhưng sau này cuộc sống nàng tốt hơn, món ăn đã từng quanh năm suốt tháng chỉ có thể ăn một lần đã thành món ăn thường xuyên xuất hiện trên bàn cơm, sau đó nàng ăn đến phát ngán, đã rất lâu không thèm nhớ tới.
Ví dụ như bánh quẩy thừng, chả giò chiên, củ sen kẹp thịt,...
Bạn cần đăng nhập để bình luận