Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 163:

Cậu phá lệ đặt ra nghi vấn trong bữa ăn: "Chờ một chút, vừa rồi ta ngửi thấy một mùi rất thơm, tại sao ở đây lại không có món đó?”
Nha hoàn đưa đồ ăn cười nói: "Hồi bẩm tiểu thiếu gia Bình Tùng, đó là món trong phủ Yến cô nương nấu, nô tỳ cũng không biết là cái gì, hay là nô tỳ đi hỏi một chút?”
"Như vậy sao..." Tiêu Bình Tùng xấu hổ xua xua tay: "Không cần.”
Tuy rằng cậu nghe nói trong phủ có một vị khách đặc biệt biết nấu cơm, hai tháng nay bởi vì biểu hiện của Đông Đông, làm cho không ít cha mẹ hài tử trong thái học viện đều phái đầu bếp nhà mình đến xin học một hai món, ứng phó với sự ghét bỏ của con mình đối với thức ăn trong nhà.
Nhưng không nghĩ tới hương vị tốt đến mức này.
Cậu mới vừa trở về, không quen biết đối phương, nào không biết xấu hổ đi hỏi được, hơn nữa đồ ăn nha hoàn này đưa tới cũng rất thơm, ít nhất là mỹ vị Tiêu gia trong trí nhớ của cậu.
Tiêu Bình Tùng cầm đũa lên, bắt đầu ăn cơm.
À, miếng thịt này rất ngon, hình như là gà cay đúng không?
Vừa rồi nghe nha hoàn nói qua, thật tròn vị, nếu uống cùng rượu cũng không tệ lắm.
Còn có cánh gà này nữa, hương vị cũng không tệ.
Cậu ăn thức ăn, tựa như con chuột nhỏ rơi xuống vại gạo, vô cùng thỏa mãn, tuy nhiên mới ăn mấy miếng, viện tử lại có người tiến vào: "Yến cô nương bảo nô tỳ đưa chút thức ăn cho nhị thiếu phu nhân và tiểu thiếu gia Bình Tùng.”
Ánh mắt Tiêu Bình Tùng sáng lên, nhìn về phía mẫu thân.
Tống Minh Đại hàm súc gật đầu: "Làm phiền rồi.”
Nha hoàn vội vàng đưa tới: "Yến cô nương nói thừa dịp còn nóng hãy mau ăn, mấy ngày nay ăn tết, mọi người ăn cá thịt đều ngấy rồi, cho nên không làm nhiều thịt, nhưng rất hợp ăn cùng cơm.”
Tiếp theo từng món ăn được bày ra.
Cà tím băm nhỏ, đậu phụ chiên thơm với nước dùng, một phần canh cá đậu phụ trắng sữa.
Mùi hương quen thuộc xuất hiện ở chóp mũi, chưa kịp đợi nha hoàn lui ra, Tiêu Bình Tùng đã vội vàng duỗi đũa.
Món thứ nhất, cà tím băm thịt, quả nhiên rất ngon!
Cậu nhai hai cái, nhanh chóng ăn một miếng cơm lớn, cơm thơm ngọt thanh đạm dung hợp vị chua ngọt mặn của cà tím, cà tím mềm mại trơn nhẵn, bao bọc cơm trắng, bất tri bất giác đã nuốt cơm xuống.
Ngon quá!
Đáng một bữa ăn!
Đôi mắt Tiêu Bình Tùng sáng ngời, lần đầu tiên biết thì ra cà tím cũng có mỹ vị như vậy!
Cậu nhìn về phía mẫu thân, tha thiết nói: "Nương, người nếm thử đi, cái này ăn rất ngon!”
"Nương không thích ăn mặn như vậy." Tống Minh Đại khẽ lắc đầu, tiếp tục ăn rau xanh.
Tiêu Bình Tùng mất mát bỏ cuộc, lại gắp đậu phụ chiên, vốn là đậu phụ màu be rưới nước canh màu nâu dày đặc, nhìn đã thấy vui vẻ, vốn tưởng rằng sẽ có khẩu vị nặng giống bề ngoài.
Nhưng nuốt xuống một miếng, trước tiên cảm giác được chính là vị cay ít, cùng với mùi mặn nồng đậm, sau đó vỏ ngoài giòn tan của đậu hũ dưới sự áp bách của răng được tách ra, lộ ra đậu phụ bên trong mềm mại, quả nhiên là bên trong mềm mại nhưng lại không nhạt nhẽo, bởi vì đậu phụ bên trong cũng được nước sốt thấm qua.
Không mặn, nhưng cũng không nhạt, hương vị vừa phải.
Tiêu Bình Tùng trước tiên nhìn về phía mẫu thân, muốn chia sẻ một chút, nhưng nghĩ đến chuyện vừa rồi, hơi chần chờ, trực tiếp gắp cho mẫu thân một miếng đậu hũ: "Nương, người nếm thử đi.”
Trên cơm trắng được đặt xuống một miếng đậu phụ vuông vắn, cơm xung quanh đều biến thành màu nâu.
Đôi mắt Tống Minh Đại có chút bất đắc dĩ, nàng ta không thích ăn những món khẩu vị nặng này, nhưng nhi tử đã gắp, nàng ta vẫn là nên ăn.
Nàng ta hơi há miệng, cắn một miếng trước, khẩu vị nặng trong dự liệu vẫn chưa tới, nước canh rưới ở trên đậm đặc nhưng không dày, cắn hết lớp vỏ ngoài đậu phụ giòn tan, hương ngọt mềm mại chỉ nó mới có được lộ ra.
Ba loại hương vị chua, cay, mặn đều là nhàn nhạt, nhạt đến mức vừa vặn làm cho nàng ta nếm được trọn vị, nhưng sẽ không làm rát đầu lưỡi, đậu phụ này trực tiếp ăn riêng cũng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận