Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 320:

Yến Thu Xu cười cười, nàng và Thủy Mỗi cùng nhau đặt cặp lồng lên bàn, lấy mì và nước sốt bên trong ra chia cho mỗi người một phần, cũng không nhiều lắm, mỗi người được nửa bát mì: “Con tới hơi muộn, con cứ nghĩ mọi người đều đã ăn trước rồi, nên con không làm nhiều như vậy, khuấy khuấy lên là ăn được.”
“Ta biết rồi, hơn nữa còn có nhiều đồ ăn như vậy, nhất định sẽ ăn cho thật no.” Tiêu phu nhân nhẹ nhàng nói, cầm lấy phần thuộc về mình, dùng chiếc đũa gắp một sợi mì.
Sợi mì có màu vàng nhạt, còn hơi nóng, bên trên là nước sốt đậm đặc và một ít dưa leo giòn.
Mì sợi được khuấy đều, nước tương chảy từ trên sợi mì xuống, từ trên xuống dưới, sợi mì ngấm nước tương màu nâu, mùi hương của nước tương cũng bốc lên theo.
Tiêu phu nhân nghe vậy, trong mắt tràn đầy hứng thú, tốc độ khuấy cũng trở nên nhanh hơn, bà nhanh chóng trộn xong bát mì, tâm trạng rất vui vẻ.
Đến đây là có thể ăn rồi.
Bà ấy cầm đũa lên, gắp vài sợi mì, phía trên còn có một ít thịt viên và nấm viên, cắn một miếng, dù mì không có nước canh, nhưng bà ấy không thể ngừng ăn, vị tương ngọt ngào trong miệng, nước tương kết hợp với sợi mì dai tạo nên một món ăn hoàn hảo cho bữa sáng.
Tuy nhiên, dựa theo lễ nghi, nghe vẫn rất thô lỗ vì khi ăn sẽ phát ra những tiếng “sụt sụt”.
Nhưng sau khi Tiêu phu nhân ăn một miếng, liền không quan tâm tới lễ nghi nữa, một tiếng “sụt” rất nhỏ, bà ấy há miệng ăn một miếng mì lớn.
Ăn uống xong xuôi, bà ấy tiện tay lau vệt nước sốt dính trên khóe miệng, nhưng cũng không sạch hoàn toàn, liền tiếp tục ăn thêm một miếng nữa.
Vốn dĩ cũng không có nhiều mì, ăn một lúc đã hết.
Cuối cùng, trong bát chỉ còn hai miếng dưa leo với nước sốt, Tiêu phu nhân gắp lên cho vào miệng, sau đó bà ấy cầm một cái bánh bao, cái miệng nhỏ cắn một miếng, bánh bao mềm mại thơm ngọt, tuy hương vị không nồng đậm, nhưng cũng không tệ chút nào.
Tiêu Hoài Khải vốn tưởng rằng mình ăn nhanh nhất, dù sao hắn cũng là nam nhân, nhưng lại nho nhã, tốc độ ăn cũng không khác nữ nhân, không ngờ vừa ăn xong ngẩng đầu lên, bát của mẫu thân đã không còn gì, hắn sững người: “Xem ra món mì trộn tương này có thể làm mẫu thân vui.”
Tiêu phu nhân chậm rãi nói: “Có món nào A Xu làm mà ta không thích không? Ngay cả đậu phụ thối ta đều ăn hết, chỉ có các ngươi là không dám ăn.”
“Khụ khụ!” Tiêu Hoài Khải ho khan một tiếng, cắt ngang cuộc nói chuyện.
Tiêu Hoài Ngọc càng làm náo động bầu không khí trong bữa cơm: “Nhị tẩu, tẩu đã ăn xong chưa, tẩu ăn không hết sao? Không bằng cho ta ăn đi?”
Tống Minh Đại liếc nàng một cái, nhưng cũng không nói câu gì.
Tiêu Hoài Ngọc chạy nhanh qua lấy, mỉm cười đem về chỗ của mình rồi tiếp tục ngồi ăn.
Tạ Thanh Vận cũng ăn xong rồi, còn cười khúc khích, nói: “Ai da, có đôi khi ta thật hâm mộ Bình Tùng, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể xoè cái bụng ra để ăn hết tất cả các món ăn ngon!”
Nhắc đến trẻ con, ánh mắt Tống Minh Đại và Tiêu Hoài Ngọc đều trở nên dịu dàng.
Ngược lại, Yến Thu Xu có tốc độ ăn chậm nhất, nàng vừa mới ăn xong liền uống ngụm trà cho nhuận giọng.
Hành động này lập tức khiến mọi người đều nhìn sang.
Động tác của Yến Thu Xu cứng đờ, nhưng vẫn nuốt ngụm nước trà trong miệng xuống, nhìn về phía Tiêu phu nhân: “Bá mẫu, đại thiếu gia, thiếu phu nhân…… Con có chuyện phải nói với mọi người.”
Tiêu phu nhân khẽ mỉm cười, những nếp nhăn xung quanh môi lâu ngày càng hiện rõ hơn, thần sắc càng ngày càng dịu dàng: “Con nói xem, có phải là con chưa nghĩ thông suốt chuyện làm con dâu của ta hay không? Nếu không, chúng ta chờ lão Lục trở về rồi mới tính đến chuyện bái đường.”
Đám người Tạ Thanh Vận nghiêng đầu cười ha hả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận