Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 408:

Phen này mặc dù bận rộn, nhưng hắn vẫn ăn ngon uống tốt, tâm trạng cũng tốt, vẻ tái nhợt biến mất không còn nữa, gương mặt ẩn chứa nụ cười khiến cho người ta phải liếc nhìn, giọng nói không hề suy yếu.
Yến Thu Xu ngồi hàng đầu, rõ ràng nghe thấy có người nói sau lưng: "Bức tranh này đẹp thật, nghe nói đã nhiều năm Tiêu Đại Lang không vẽ tranh, không ngờ hôm nay vẽ một bức lại đẹp như thế!"
"Chả thế? Hồi trước, tranh sơn thủy của trạng nguyên bán mấy trăm lượng, ta thấy còn không bằng bức này!"
"Công lực không giảm, may mà đứa nhỏ này thức tỉnh lần nữa."
"Đúng thế, đáng tiếc quá!"
"Lúc trước, Tiêu Đại Lang có tiếng vang dội kinh đô như thế, bao nhiêu người muốn gả, bây giờ lại thế này, haiz..."
"Haiz..."
Trong tiếng cảm thán, Tiêu phu nhân không hề cảm thấy cay đắng, cười tươi tiếp nhận lễ vật của con trai: "Đẹp lắm, con vẽ rất đẹp, nương rất thích."
Ngay sau đó, Tạ Thanh Vận nói: "Nương, ban đầu con nói muốn tặng một món giống với phu quân, nhưng chàng ấy vẽ đẹp quá, mà con lại vẽ kém hơn, cho nên con vẽ mẫu, rồi cho người đánh một bộ trang sức, người nhìn xem có thích không?"
Sao Tiêu phu nhân có thể không thích cho được, bà ấy vui mừng đến mức không ngậm miệng được: "Đẹp lắm..."
Sau đó là Tống Minh Đại thêu một bộ tranh chữ thọ, dùng khung vàng bọc lại nhìn vô cùng quý phái.
Người vây xem không ngừng hâm mộ, vãn bối trong nhà ai cũng có tiền đồ, mọi người ở Tiêu gia, ai nấy dường như cũng đều có tiền đồ, không ai yếu kém hay bị lọt lại phía sau cả. Rõ ràng bọn họ là võ tướng thế gia nhưng không hề yếu kém về chuyện khác.
Từng người đưa lễ vật lên, Yến Thu Xu quay đầu nhìn lại, Thủy Mỗi đang đứng cầm vật được che bằng vải lụa cao nửa người, nhìn thấy ánh mắt nàng ra hiệu thì liền hiểu ngay.
Yến Thu Xu yên tâm, vừa quay đầu lại đã nghe tiếng cười mỉm nói: "Tiêu phu nhân, có phải đến phiên lão Lục và thê tử tương lai của lão Lục rồi không?"
Lời này vừa nói ra, một đám người hâm mộ đang ngồi ở sảnh đều chấn động.
Ai cũng biết về một ngày bất ngờ nào đó, khi mà Tiêu gia tuyên bố đính hôn cho Lục nhi, đối tượng đính hôn là một nữ tử mồ côi. Mặc dù vì lấy chuyện thông báo độc tính của khoai tây khiến thân phận của nàng bị thay đổi. Nhưng với một Hương Quân ở kinh đô thì chuyện đó thật sự không đáng chú ý. Nếu phụ huynh trong nhà có tiền đồ thì cũng được, nhưng nàng lại là một cô nhi.
Vì thế sau khi đính hôn, Tiêu gia không biết bị bao nhiêu người chế giễu sau lưng, nói lão thái thái Tiêu gia lớn tuổi nên đã hành động hồ đồ rồi, bị người ta lừa gả con trai ưu tú của mình đi như thế.
Yến Thu Xu quá vô danh, thiệp mời lại không mời được cho nên bọn họ chưa từng gặp qua.
Bây giờ xem như đã gặp được rồi.
Lúc ánh mắt mọi người chăm chú nhìn mình, Yến Thu Xu liền cảm giác được, nàng đang muốn đứng dậy, Giang Thịnh Vân cũng ngồi trong đám người cười mỉm nói: "Nghe nói Đức An Hương Quân dựa vào tài bếp núc mà khiến Tiêu phu nhân yêu thích, hôm nay không tặng lễ vật là món ăn đấy chứ?"
"Ha ha!" Có người bật cười.
Rất nhanh liền có người cười theo.
Nhưng một giây sau, khi ánh mắt sắc bén của Tiêu phu nhân quét qua, Giang Thịnh Vân vì châm ngòi thành công mà đắc ý lại cảm thấy sau lưng mát lạnh, bị dọa một phen khiến cho sắc mặt thay đổi.
Trong phút chốc, tiếng cười biến mất không còn nghe thấy nữa, mọi người hoảng sợ nhìn bà ấy, trong lòng thầm nhủ Tiêu phu nhân này đúng là rất thích nàng dâu mà Lục nhi cưới về như lời đồn, họ chỉ đang thấy đáng tiếc cho Tiêu Hoài Đình mà thôi.
Mấy năm trước, nếu không phải tình huống cuayTiêu gia hết sức đặc biệt, chắc chắn người mai mối sẽ đến đạp gãy cánh cửa.
Người bên ngoài phỏng đoán thế nào Yến Thu Xu không biết, cũng không quan tâm, chỉ là tự dưng bị nhắc đến, nàng liền đứng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận