Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 360:

Cô nhanh chóng đi ra ngoài, dù gì thì cũng đã nấu xong rồi, nhưng người vẫn chưa về nên cứ để đó đã.
Thủy Mỗi thè lưỡi, cảm thấy mình đã trêu chọc làm Yến Thu Xu bỏ đi.
Hứa ma ma lắc đầu cười nói: "Cô nương chỉ là đang xấu hổ mà thôi, đỏ cả mặt lên cơ mà."
Thủy Mỗi giúp dọn dẹp phòng bếp, rửa tay rồi đi vào phòng cùng Yến Thu Xu.
Mãi đến quá trưa, có người từ chính viện mời Yến Thu Xu ăn cơm.
Khi Yến Thu Xu đến, mọi người trong Tiêu gia đã đến.
Kể cả Tiêu Hoài Nhã ít khi ăn cùng bọn họ cũng ngồi bên cạnh Tiêu Hoài Vũ. Cặp tỷ muội họ, một người đang ba hoa khoác lác về việc bản thân dũng cảm chiến đấu ra sao, trực tiếp chém đầu kẻ địch thế nào. Người còn lại đôi mắt quả hạnh long lanh ngập nước, không ngừng đỏ hoe lo lắng cho sự an nguy, rồi lại híp mắt cười vì sự lợi hại của tỷ tỷ.
Rõ ràng là nàng ấy có một đôi khuôn mặt thanh tú, hiền dịu, nhưng trên thực tế, nếu không phải vì vết sẹo trên mặt, có lẽ nàng ấy còn anh hùng hiên ngang hơn Tiêu Hoài Vũ.
Yến Thu Xu nghĩ về điều đó, nhưng lại phủ nhận, không đúng, Tiêu Hoài Nhã vẫn thích cái đẹp hơn.
"A Xu, lại đây ngồi đi." Tiêu phu nhân mỉm cười vẫy tay, bên phải bà ấy có một chiếc ghế trống.
Ngồi bên trái là Tiêu Hoài Đình.
Yến Thu Xu rùng mình, đột nhiên cảm thấy hai má nóng bừng, sống lưng đổ mồ hôi, nàng vội giả vờ như không nhìn thấy gì, bước nhanh tới ngồi xuống, chào hỏi từng người một. Đến chỗ Tiêu Hoài Đình, nụ cười của nàng trở nên cứng ngắc lại: "Mừng Tiêu tướng quân chiến thắng trở về."
“Đa tạ A Xu cô nương.” Tiêu Hoài Đình gật đầu cảm ơn như thường lệ, nét mặt lạnh lùng đã dịu dàng hơn nhiều, nhưng chàng chú ý đến dáng đi có phần khập khiễng của nàng nên hỏi: “Chân cô nương bị sao vậy?”
Tiêu gia ngầm nhìn nhau, tất cả bọn họ đều nở nụ cười.
Yến Thu Xu nhẹ nhàng giải thích: “Hai ngày trước ta sơ ý nên bị bong gân, bây giờ đã đỡ hơn nhiều rồi.”
"Vậy thì tốt." Tiêu Hoài Đình gật đầu, chàng không nói thêm gì nữa.
Tiêu phu nhân nhìn trái nhìn phải, bà ấy rất hài lòng, không còn dáng vẻ chán nản đó nữa, giọng nói cũng mang theo niềm vui mừng: "Mọi người đều đã đến rồi, lên món ăn đi."
Người hầu và ma ma phục vụ từng món ăn một.
Tất cả đều là những món ăn tương đối nhẹ nhàng nhưng cực kì bổ dưỡng.
Tiêu Hoài Đình vừa trở về từ cuộc chiến, cơ thể chàng đã lâu không ăn bất kỳ thức ăn dầu mỡ nào, vì vậy trực tiếp để chàng ăn cũng không phải là dễ dàng gì.
Món ăn được phục vụ, mọi người bắt đầu ăn.
Buổi trưa không phải là bữa chính nên mọi người ăn uống nhẹ nhàng, bầu không khí cũng bình dị hơn, nói chuyện rôm rả về những chuyện trong gia đình. Tiêu Bình Tùng và Đông Đông hỏi chi tiết của cuộc chiến, Uyển Nhi ngồi bên cạnh lắng nghe, lại còn vô cùng nhập tâm, lúc thì hoảng sợ lúc thì thích thú, dáng vẻ giống hệt như Tiêu Hoài Nhã lúc nãy.
Mẫu thân cô bé thấy vậy cũng phải bụm miệng cười.
Nghĩ đến Tiêu Hoài Nhã, Yến Thu Xu vốn luôn cắm mặt vào bữa ăn, giờ đây ngập ngừng nhìn sang, đối phương ngay trước mặt nàng, nàng thấy đối phương đã cởi mặt nạ che mặt.
Chỉ là vết sẹo khác với trí tưởng tượng của nàng. Mặc dù vết sẹo trên má rất rõ nhưng lại không gây cảm giác sợ hãi. Vì vết sẹo càng nhiều sẽ càng dễ bị chú ý đến, nhưng nhìn tổng thể thì đường nét gương mặt của nàng ấy sẽ khiến người khác phải ngoái lại nhìn lần hai.
Mặc dù nàng ấy có thể vẫn chưa quen lắm với việc ăn uống, nhưng nàng ấy luôn cúi nửa đầu, khuôn mặt hơi nghiêng, tay trái đặt lên má trái như thể đang cố gắng che đi vết sẹo, nhưng thỉnh thoảng nó sẽ bị lộ ra một chút.
Lúc Tiêu Hoài Nhã gắp thức ăn, tình cờ nhìn thấy Yến Thu Xu như đang nhìn mình, nàng ấy hơi giật mình, thức ăn rơi ra khỏi đũa, sau đó rơi tọt xuống bát.
Yến Thu Xu cũng hơi hoảng hốt, vội mỉm cười với nàng ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận