Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 444:

Bây giờ Xương Vương thế lớn, trước hết phải hại chết Xương Vương, Hoài Vương không thích quyền thế, chắc sẽ không tranh với con của bà ta.
Nhất định phải nhanh lên một chút...
Tay bà ta run lên, ánh mắt nhìn lão hoàng đế càng trở nên yếu ớt, lệ rơi đầy mặt. Lão hoàng đế không biết trong lòng bà ta nghĩ gì, trái lại vô cùng vui mừng nắm chặt tay mềm mịn của quý phi. Ông ta cất giọng già nua khàn khàn khó nghe: "Ái phi không cần hoảng sợ như thế, trẫm sẽ không chết dễ dàng vậy đâu!"
Ai biết kiếp sau có thể được làm hoàng đế nữa hay không? Đương nhiên đời này phải làm cho đủ vốn. Không thì sao ông ta lại chậm chạp mãi không chịu lập thế tử?
Tuổi càng lớn càng cảm thấy mọi người không có ý tốt với mình, tất cả mọi người đều muốn ông ta chết, muốn vị trí dưới mông ông ta.
Cho dù Nhị nhi tử được ông ta tin tưởng thì cũng như thế mà thôi.
Bọn họ càng có bản lĩnh thì ông ta càng sợ hãi.
Nhất là Tiêu gia là nỗi khúc mắc của ông ta, cho dù nằm mơ ông ta cũng muốn loại bỏ bọn họ! Sáu năm trước, khi lão Nhị phát hiện lão Tam và lão Lục cấu kết ngoại xâm, tiết lộ quân cơ, mới dẫn đến việc Tiêu Hoài An và phu quân của hai kế muội mất mạng, họ vẫn luôn ầm ĩ muốn ông ta trừng phạt lão Tam và lão Lục.
Ông ta không chịu, ông ta cảm thấy người con này quá ngay thẳng, vì ngôi vua mà lợi dụng mọi thế lực có thể lợi dụng, ngay cả con trai mình cũng không từ. Nhưng lão Nhị không hiểu, còn dựa vào sự nhiệt huyết sẵn có mà tranh cãi với ông ta.
Đúng lúc đó, ông ta lo lắng lão Nhị tiếp tục làm thái tử sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của mình nên thuận thế để lộ những chuyện kia là ông ta ngầm đồng ý cho hai người kia làm.
Quả nhiên lão Nhị không chịu được, không ngừng chỉ trích ông ta, thất thố trước mặt cung nữ thái giám. Ông ta lợi dụng thái tử phạm thượng mà giáng tội chịu đánh ba mươi roi, sau đó nhốt phế thái tử.
Lúc lão hoàng đế quyết định làm chuyện này, thật ra cũng vô cùng hối hận, ông ta thương xót cho con mình, nhưng vẫn cho rằng mắt không thấy tâm không phiền, xem nhẹ những chuyện này đều là vì củng cố địa vị mà làm ra.
Cho đến nửa năm trước, trong phút chốc ông ta bắt đầu mềm lòng, bây giờ lại nuôi hổ gây họa!
Bây giờ lão Tam không còn, lão Lục tàn phế, chỉ còn lại lão Tứ và lão Ngũ. Lão Tứ là người lạnh nhạt, nếu đăng cơ sẽ không chừng bị người ta nuốt chửng. Chỉ còn lại lão Ngũ, nghĩ đến chuyện này, ánh mắt của ông ta bắt đầu nhìn quý phi với vẻ ôn hòa.
Từ nãy đến giờ, quý phi vẫn luôn khóc sướt mướt, đồng thời cũng muốn nhắc nhở ông ta, ông ta buộc phải chịu nhận mình già đi, thân thể ngày càng trở nên yếu ớt rồi. Nếu ngày nào đó ông ta buông tay thì nhân gian phải làm sao đây?
Bỗng nhiên ông ta nhìn đám người trong phòng: "Các ngươi lui xuống trước đi, trẫm có việc muốn nói với quý phi."
"Vâng." Chỉ là tạm thời lui ra, tất cả mọi người rất phối hợp, thoáng chốc chỉ còn lại mình quý phi.
Lục quý phi hết sức vui mừng, nước mắt đầm đìa nhìn ông ta. Lão hoàng đế dùng sức kéo quý phi qua, khẽ nói bên tai bà ta: "Trên hàng thứ ba ở giá sách trong Ngự thư phòng có giấu sớ riêng của trẫm, lấy nó liên hệ với Tề quốc. Trẫm đồng ý bỏ hai tòa thành, đổi lại bọn chúng giữ Tiêu Hoài Đình ở đó! Nàng bảo lão Ngũ rằng sau khi Tiêu gia xuất binh thì giữ quân lương lại..."
Lục quý phi hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, sau khi ý thức được lão hoàng đế muốn làm gì thì bà ta che miệng, trong mắt lóe lên vẻ vui sướng.
Dáng vẻ này thật sự là đang trải đường cho nhi tử của bà ta!
Cuối cùng lão hoàng đế cũng không chết ngay.
Dưới sự uy hiếp của Lục quý phi, cả Thái y viện dùng toàn lực cứu chữa. Mặc dù bây giờ lão hoàng đế sống không dễ chịu lắm nhưng cũng còn sống, ý thức thanh tỉnh, thậm chí có thể tức giận với Đại Lý Tự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận