Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 184:

“Mùi thơm, chắc là ăn ngon lắm.” Yến Thu Xu cũng cực kì chờ mong.
Mùi vị này, thật sự rất có mùi của mì sợi đời sau, nàng rất thích ăn mì sợi, hơn nữa tự làm thì lại thiếu vị gì đó, phải ra tiệm ăn mới thấy thoải mái.
Tiết Gia Hà lập tức cười to hơn nữa, cứ như tìm thấy tri kỷ, nhiệt tình nói: “Ta cũng rất thích ăn, nếu Tiêu cô nương thích, ta giới thiệu cho cô mấy cửa hàng, ta mới trở về, không biết hương vị có hay thay đổi hay không, nhưng ba năm trước đây thật sự ăn rất ngon, có một số nơi đến từ phía tây thành..”
Yến Thu Xu nghiêm túc nghe, rất nhanh món mì đã mang đến đây.
Không chỉ tô mì của Yến Thu Xu có một đống thịt bò, trong tô của Tiết Gia Hà cũng như vậy, ông chủ cười nói: “Khách quan đã hai, ba năm không tới, lão phu suýt chút nữa không nhận ra.”
Tiết Gia Hà ngượng ngùng nói lời cảm ơn, cùng ông chủ hàn huyên hai câu.
Yến Thu Xu nhìn bát mì trước mặt, có chút kinh ngạc.
Đây là mì súp (), thịt bò bao phủ cả nửa bát, bên cạnh là một chút rau xanh, lại rải thêm hành thái.
(
)清汤面: Mì súp hay còn gọi là mì nước trong: mì ăn vặt của Trung Quốc, đúng như tên gọi, về cơ bản không thêm gia vị, đặc biệt là những gia vị dễ tạo màu cho món mỳ như nước tương, rượu nấu ăn, nước dùng, dầu đỏ, v.v. và nước canh trong. Các món ăn kèm nhẹ nhàng, thanh mát, rất thích hợp cho những người thích và có nhu cầu ăn thanh nhẹ, đồng thời có thể bổ sung một lượng chất bột đường nhất định cho cơ thể.
Những lát thịt bò ngập trong nước lèo trong vắt, phía trên có chút váng dầu, không có hương vị dưa thừa, toàn bộ đều tản ra một mùi hương nhàn nhạt.
Vừa nhìn là biết ăn ngon!
Nàng gắp một sợi trước, sợi mì dai khi cầm lên vẫn có lực cản, trong đó một sợi bị đứt đến mức nảy lên, nhưng khi ăn vào miệng thì mì sợi lại dai và mềm.
Mì được bao phủ bởi một lớp nước súp mặn thơm, thanh nhẹ mà ngon, nước súp rất trong, sau khi nếm thử cẩn thận, Yến Thu Xu hỏi: “Ông chủ, có phải món mì này ông cho thêm nấm vào không?”
Ông chủ cười đáp: "Đúng vậy, con trai tôi trồng nấm rất giỏi, nấm của chúng tôi vào mùa đông chưa bao giờ gián đoạn..."
Yến Thu Xu nhướng mày, nhớ kỹ, sẽ trồng nấm, vừa hay nàng cũng thích ăn!
Sau này sẽ nhờ người của Tiêu gia mua một ít, loại nấm ngon như vậy chắc chắn không quá phổ biến.
Vừa nghĩ, nàng vừa cầm chiếc bát trên tay húp một ngụm nước lèo.
Nước lèo nóng hầm hập càng thêm tươi ngon, vị mặn vừa phải làm dịu môi lưỡi, nước mì nóng hổi đi một đường tới tận thực quản, từ dạ dày đi vào làm ấm cả người.
“Uống ngon thật! Mấy cái cửa hàng ngươi đề cử kia, ta phải đi xem một lần!” Yến Thu Xu hài lòng đặt bát xuống, gắp một miếng thịt bò khác.
Tiết Gia Hà đỏ mặt gật đầu: “Ừm… Nếu không tìm được địa chỉ, có thể tới Tiết phủ hỏi ta!”
“Được.”
Hai người nhẹ giọng trao đổi, ngồi cùng bàn Thủy Mỗi nhìn hai người một chút, không có mùi vị nhấp một hớp canh, chuyện gì xảy ra vậy?
Người này dám cạy góc tường của lục thiếu gia?!!!
*
“Hắt xì!”
Trên đường hành quân đến Ô Tháp Quốc, quân đội nhanh chóng lên đường, muốn trước khi mặt trời lặn xuống núi hôm nay, đến thành kế để để tiếp tế một chút.
Đại tướng cưỡi ngựa đi trước hắt xì một cái.
Thi vệ bên người Lôi Sơn vội hỏi: “Tướng quân, có phải ngài bị cảm lạnh phải không??”
Tiêu Hoài Đình từ trong túi treo trên ngựa lấy ra một miếng thịt lợn khô, ăn một cách ngon lành, không quay đầu lại nói: “Không phải! Chắc chắn là có người đang nhắc tới bổn tướng quân!”
Lôi Sơn yên tâm, không phải phong hàn là được, ông hâm mộ ghen ghét nhìn miếng thịt lợn khô thơm ngon, nuốt nước miếng, cố ý châm biếm nói: “Ài, ai nhắc mãi tướng quân vậy ta? Lão phu nhân? Trước đó tướng quân cũng không hắt xì mà."
Tiêu Hoài Đình cười lạnh một tiếng: “Dù sao cũng có người nhắc tới!”
Nói xong chàng chậm rì rì lại cầm lấy một miếng thịt heo khô, từng chút từng chút bỏ vào trong miệng.
Hương vị cay rát khiến chàng nheo mắt thích thú, bỗng nhiên lỗ mũi ngứa ngáy: “Hắt xì!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận