Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 288:

Chỉ chốc lát sau, Yến Thu Xu đã nghe thấy tiếng khóc thút thít bên trong, nghe rất ủy khuất, nhưng không hiểu sao lại khiến nàng muốn cười, vốn dĩ nàng còn tưởng đó là một tiểu cô nương tinh quái nghịch ngợm sẽ xem trộm thoại bản linh tinh, nhưng chờ nàng ấy mở miệng, nàng lại phát hiện hóa ra đó là một tiểu cô nương đáng thương tự oán tự sầu về bản thân mình.
Nhưng nàng ấy biết võ, Yến Thu Xu đột nhiên nghĩ đến Tiêu tam tiểu thư bế tên tiểu béo Đông Đông này mà mặt không đổi sắc.
Yến Thu Xu lập tức cảm thấy cô nương này có lẽ cũng không thật sự là một hài tử yếu đuối.
Vậy mà còn khóc đến… Làm người ta đau lòng như vậy.
Tiêu phu nhân bình tĩnh lại, giơ tay ra hiệu Yến Thu Xu đến đây ngồi xuống, bất đắc dĩ nói: “Làm con chê cười rồi, tính lão ngũ trẻ con, trong nhà trừ lão lục ra thì nó là nhỏ nhất, còn là con gái nữa, khó tránh khỏi sẽ nuông chiều nó nhiều một chút, đến bây giờ nó còn không chịu trưởng thành, thích đẹp lại thích khóc.”
Yến Thu Xu rải những cánh hoa rơi trên ghế đá, ngồi xuống bên cạnh bà, an ủi: "Như vậy cũng rất tốt, nếu quá hiểu chuyện thì nàng ấy sẽ chịu nhiều ủy khuất."
"Đúng vậy, lúc trước thì không sao, mỗi khi bị bắt nạt, tuy nó khóc nhưng ít ra nó sẽ đánh trả, nhưng từ khi..." Tiêu phu nhân nghe vậy cũng cảm thấy an ủi, nhưng khi nghĩ đến tính tình hiện tại của nữ nhi mình, lại lập tức thấy đau đầu, nói:
“Nó không muốn gặp ai cả, lúc ấy Tiêu gia không còn quyền lực như trước, những người đó cười nó, nó cũng không dám đánh trả, cộng thêm lúc đó tâm trạng ta rất tệ. Ta sợ Tiêu gia giết chóc quá nhiều, tội nghiệt đầy người, làm hại những hài tử thế hệ sau, cho nên thấy nó chạy đến đạo quan trốn tránh thế giới bên ngoài, ta cũng không cản, chỉ cần nó hạnh phúc là được.”
Yến Thu Xu nhẹ nhàng nói: “Bá mẫu suy nghĩ nhiều rồi, nếu giết người thật sự là tội nghiệt, vậy Tiêu gia nhiều năm bình định chiến loạn, làm vô số bá tánh Đại Chu ta an cư lạc nghiệp, công đức tạo ra cũng đã sớm lớn hơn tội nghiệt, sao có thể làm hại thế hệ sau?”
Khóe mắt bà Tiêu nở một nụ cười thoải mái, đặt cuốn sách trên tay xuống, xoa đầu nàng thở dài: “Nếu trên đời này ai cũng nghĩ như con thì tốt biết mấy”.
Tiêu gia đúng là trung nghĩa, bảo vệ vô số bá tánh, nhưng vậy thì sao?
Không phải ai cũng có thể thấy được.
Trận chiến mười một năm trước làm bà mất trượng phu, đại nhi tử trở thành kẻ vô dụng, lời đồn đại về Tiêu gia nghiệp chướng nặng nề lan truyền trong dân gian, sau đó mấy nhà thông gia vốn định hôn ước với lão tam lão tứ của bà lần lượt đến phủ bọn họ đòi từ hôn, không muốn dây dưa sợ bị liên lụy.
Cũng may hai hài tử biết tranh đoạt, lão tam đánh vị hôn phu tiền nhiệm dưới tường thành, cuối cùng đổi lấy lang quân Thẩm gia phu quân, vừa gặp đã thương.
Vị hôn phu của lão tứ sống chết không muốn từ hôn, Giang gia cầm được chỗ tốt, cuối cùng cũng không phản đối hai đứa cũng thành thân.
Rõ ràng là một ngày tốt, nhưng những hài tử vừa mới chào đời lại lần lượt ra đi, khi tin dữ truyền đến, cùng với những lời đồn thổi, lúc đó mọi người ở kinh đô gặp Tiêu gia đều đi đường vòng.
Ngay cả bản thân bà cũng bắt đầu hoài nghi lời đồn đãi đó là thật.
Bởi vậy khi thấy tức phụ của lão nhị mang Bình Tùng về nhà mẹ đẻ, bà mặc kệ; lão tam cả ngày nhốt mình ở trong viện, không chịu ra ngoài, bà mặc kệ; Đông Đông bị Giang gia dụ đi, bà mặc kệ; lão ngũ bởi vì dung mạo trốn đến đạo quan, bà càng mặc kệ, ngay cả hôn sự của nhi tử, bà cũng lười nhọc lòng.
Dù sao gả vào cũng có thể chỉ để thủ tiết, hà tất hại nữ nhi nhà người khác.
Cho dù sau này biết được một phần chân tướng, bà cũng không có tâm trạng báo thù, người đã không còn, báo thù kiểu gì? Nếu báo thù thì báo thù như thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận