Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 208:

Đến tận bây giờ, ông vẫn mải mê nghiên cứu sách vở, rất hiếm khi thu nhận đồ đệ, ngoại trừ mấy đệ tử đã xuất sư từ lâu, hiện tại người duy nhất cần để mắt chính là đứa trẻ này.
Có điều Trầm Bình Ngộ vừa được Nhị gia gia kèm cặp, còn phải học làm gia chủ cùng gia gia Trầm, là nhi tử duy nhất thuộc chi chính, tài nguyên tốt nhất của Trầm gia đều tụ hội trên người hắn.
Nhưng hắn cũng không phụ sự kì vọng của những người khác, tuổi còn nhỏ mà đã xuất sắc như vậy.
Trầm Bình Ngộ có chút xấu hổ đáp: “Vừa rồi con bận chút việc.”
Hắn phất tay, nha hoàn liền mang cặp lồng lên, đồ ăn trong chủ viện được đưa đến dựa trên số người, lúc này chỉ có ba người dùng bữa trưa, bởi vậy chỉ có năm món ăn cùng một món canh, trên bàn còn trống rất nhiều chỗ, nha hoàn mở cặp lồng ra, bưng gà rán bên trong ra bày lên bàn.
Trong chốc lát liền hình thành một thái cực đối lập với những món ăn còn lại trên bàn.
Bữa cơm của Trầm gia xem trọng thời tiết, hiện tại Tết Nguyên đán vừa kết thúc, trên bàn chủ yếu toàn là rau củ, gồm rau cải trắng, cần tây xào thịt, cùng với cá hầm củ cải trắng, đều là canh suông với một loại rau củ nào đó, mùi vị đều là vị vốn có của loại rau củ đó.
Cho đến khi món gà rán này được bày lên.
Màu vàng óng ánh, món ăn này lập tức thay đổi cách bài trí các món ăn trên bàn, gà được bày trong một cái bát bằng bạch ngọc tựa như ngọn núi đôi, được bày trên bàn như vậy, đem lại cho người ta cảm giác nhìn thấy hạc giữa bầy gà.
Nhưng quan trọng hơn cả, món này rất thơm!
Được tẩm rất nhiều gia vị và chiên ngập dầu, mùi thơm vô cùng quyến rũ, hương thơm nồng nàn át đi những món ăn khác, đồng thời cũng hấp dẫn sự chú ý của hai người còn lại đang ngồi bên bàn.
Nãi nãi Trầm tò mò ngửi thử, phát hiện món này có mùi hơi hăng, nhưng sau cảm giác khó chịu ban đầu, mùi càng ngày càng thơm, bà liền hỏi: “Đây là món gì vậy?”
Trầm Bình Ngộ kìm nén sự xấu hổ và lo lắng trong lòng, hắn vội giải thích: "Đây là gà rán, là do khách bên ngoại tổ gia – Yến di dạy cho trù tử của Tiêu gia làm, ngoại tổ mẫu sợ con về Trầm gia ăn ngon nên đã đưa một trù tử về cùng con. Trước kia không có cơ hội, hôm nay con rất muốn ăn món này, vì vậy con bảo trù tử làm, cố tình mang tới đây.”
Nãi nãi Trầm hơi ngạc nhiên, bà gật đầu, ánh mắt liếc về phía trượng phu.
Gia gia Trầm vẫn không nói lời nào, nghe xong lời này của tôn nhân, ông hơi nhướng mày lên, chợt nhận ra hơi thở của tiểu thiếu niên dường như nhanh hơn bình thường rất nhiều.
Lông mày ông giật giật, còn chưa kịp lên tiếng , cánh tay của ông đã đột ngột bị nhéo một cái.
Gia gia Trầm run lên, ông ho nhẹ một tiếng rồi vuốt râu cười nói: “Thật ra trông cũng không tệ, để gia gia nếm thử một chút xem sao, Bình Ngộ, hiếm khi thấy con thích thứ gì đến vậy.”
Nghe vậy, một nụ cười nhẹ lập tức hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn vốn vẫn căng thẳng của Trầm Bình Ngộ, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: “Thực ra cũng không chỉ có thế này, con còn thích rất nhiều món khác, nhưng vị hơi đậm, nên con mới chọn món này, người nếm thử một chút, vị cũng không tệ.”
Hắn dùng đũa gắp thức ăn cho hai người, ánh mắt nhìn bọn họ đầy chờ mong.
Ánh mắt non nớt hiếm thấy kia khiến gia gia Trầm mềm lòng, ông cũng cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Vì khẩu vị của chủ tử mỗi nhà không khỏi có các điểm khác biệt, trù tử Trâu chuẩn bị món ăn này, dù là lượng hạt tiêu hay muối đều được giảm tương đối nhiều, sau khi được chiên hai lần, lớp da bên ngoài vừa xốp vừa giòn.
Dù là lão nhân có tuổi, khi ăn cũng không cần cắn mạnh, chỉ cần cắn nhẹ một chút, lớp vỏ bên ngoài dễ dàng vỡ ra, để lộ phần thịt gà mềm bên trong, lớp vỏ giòn rụm, không có gia vị khác, chỉ hơi mặn và bùi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận