Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 322:

Vết thương trên đùi nàng ấy còn chưa khôi phục hoàn toàn, còn cách viện một đoạn, nàng ấy muốn tự mình đi vào, Tiêu phu nhân có phần không nỡ, sợ vết thương của nàng ấy càng nghiêm trọng hơn, liền cho một cái kiệu nhỏ để các ma ma đưa nàng ấy lại đây.
Nàng ấy còn đeo khăn che mặt, sắc mặt dịu dàng, dễ nhìn hơn trước rất nhiều, vừa tiến đến, một đôi mắt hạnh liền nhìn chằm chằm cái bàn kia còn chưa thu dọn các bát đầy nước tương, cái mũi hít hít, sau đó cũng không hé răng mà chỉ nhìn Yến Thu Xu.
Không cần phải nói, chắc chắn là nàng đã mang mấy đồ ăn ngon kia đến.
Yến Thu Xu mím môi cười nói: “Ta có để phần cho ngươi.”
Nàng để Thủy Mỗi dọn nốt chỗ mì còn sót lại trong cặp lồng kia ra bát, sau đó liền đưa cho Tiêu Hoài Nhã.
Tiêu Hoài Nhã có chút ngượng ngùng mà cười cười, nhưng vẫn nhận lấy rồi ngồi xuống ăn.
Nha hoàn tiến lên thu dọn bát đũa trên bàn, những người đứng gần bàn ăn đều quay về chỗ ngồi, mới vừa ngồi xuống, liền có nha hoàn chạy tới bẩm báo: “Thưa phu nhân, thiếu phu nhân Tống gia tới, nói có lễ vật muốn tặng Đức An Hương Quân.”
Khóe miệng Tiêu phu nhân tươi cười, nhìn thật sâu vào đôi mắt Tống Minh Đại.
Tống Minh Đại vội vàng cúi đầu, nàng ta không dám lên tiếng.
Tiêu phu nhân thu lại nụ cười, bình tĩnh nói: “Mời nàng ta vào đi.”
Nha hoàn vội vàng đi ra mời nàng ta vào, chỉ chốc lát sau, một nữ nhân khoảng 30 tuổi, phong thái cao quý bước vào, phía sau còn có một ma ma, trên tay ma ma cầm theo một hộp quà màu đỏ.
Nàng ta vừa tiến đến liền cười tủm tỉm, nói: “Gần đây sắc mặt Tiêu phu nhân ngày càng tốt!”
Sau đó lại hành lễ vô cùng tự nhiên, nàng ta cũng hành lễ với Yến Thu Xu.
Hiện tại nàng là Hương Quân, cũng giống nữ quan trong triều, khi gặp nàng đều phải hành lễ.
Yến Thu Xu không hề cử động, chỉ gật đầu tiếp nhận, hành động vừa rồi khiến nụ cười trên mặt đại thiếu phu nhân Tống gia Liễu thị nhạt đi rất nhiều.
Nhưng sắc mặt Tiêu phu nhân cũng không có vẻ thân thiện, sắc mặt vẫn lãnh đạm như cũ, nói: “Lần này đại thiếu phu nhân tới đây có chuyện gì?”
Tống thị cười một tiếng: “Sao có thể có chuyện gì? Ta nghe nói Đức An Hương Quân có chuyện vui, chúng ta cũng là thông gia, nên ta đến đây chúc mừng, Tống gia nghèo khó, lễ vật cũng tầm thường, hy vọng Hương Quân không chê.”
Nàng ta vừa nói vừa nhìn về phía Yến Thu Xu, sau đó nhận lấy lễ vật từ trong tay ma ma, tự mình đi đến đưa cho Yến Thu Xu.
Yến Thu Xu vô thức nhìn về phía Tiêu phu nhân, ở Tiêu gia, nàng cũng vô ý xem Tiêu phu nhân như trưởng bối của mình, có thu lễ hay không, nàng sẽ hỏi ý kiến của trưởng bối.
Tiêu phu nhân cũng đã quen, nhẹ gật đầu với nàng.
Lúc này Yến Thu Xu mới nhận lấy, nói lời cảm tạ với nàng ta.
“Cảm tạ cái gì? Đây là điều ta nên làm.” Liễu thị xua xua tay, sau đó hàn huyên đôi câu cùng những người khác trong Tiêu gia, Tiêu phu nhân liền nhìn Tống Minh Đại như ngầm ám chỉ.
Bị Tiêu phu nhân nhìn như vậy, mí mắt nàng ta cũng không dám nâng lên mà nhìn, chỉ rũ mắt xuống thổi thổi hơi nóng bay lên từ ly trà, cũng không đáp lại.
Trong lòng Liễu thị cáu giận, thầm nghĩ người em chồng này quả nhiên cũng ngu ngốc giống mẹ chồng nàng ta, chả trách mẹ chồng không được cha chồng nàng ta thích, lão Nhị Tiêu gia sao có thể coi trọng người em chồng này, thật là có mắt như mù.
Chỉ là lần này nàng ta tới vì thật sự có việc, từ sau khi xảy ra chuyện lần trước, Tống gia không thể lôi kéo Tiêu gia đưa Lục hoàng tử Tuyên Vương lên nắm quyền, nàng ta vẫn phải dựa vào Tuyên Vương mới có thể yên ổn, hơn nữa nàng ta muốn cho con trai mình được đến học tại thái học!
Bạn cần đăng nhập để bình luận