Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 457:

"Không cần cảm ơn." Thẩm Bình Ngộ nở nụ cười nhạt.
Chu Chiêu Cần thấy vẻ lạnh nhạt trên mặt cậu bé vì nụ cười này mà giảm bớt hào hứng, còn muốn mở miệng hỏi chuyện. Chỉ là, hắn còn chưa mở miệng thì Thẩm Bình Ngộ đã cúi người: "Ta còn có việc phải đi trước, bữa trưa sẽ phái người đưa đến, đệ không cần đến nhà ăn làm gì."
"Vâng." Chu Chiêu Cần liên tục gật đầu, nhìn Thẩm Bình Ngộ đi xa. Dáng vẻ cậu bé nhỏ nhắn nhưng lại lộ ra vẻ trưởng thành từ rất sớm, không ngừng thở dài, nhìn về phía kinh đô, miệng mấp máy tiếc nuối.
Nhưng hắn nhanh chóng tươi tỉnh trở lại.
Không sao, lúc ăn trưa chắc chắn sẽ nhìn thấy sư huynh, đến lúc đó hỏi lại cũng được.
Vì sáng nay còn có tiết học, tất cả đệ tử của các lão sư đều đến nghe giảng bài. Học viện của Thẩm gia mở cả ngày, đương nhiên giữa trưa sẽ ăn ở nhà ăn.
"Ting..." Sau một tiếng rung chuông, vài tiếng liên tục vang lên nữa. Khuôn mặt Chu Chiêu Cần khẽ thay đổi, dặn gã sai vặt để đồ vào phòng của hắn, còn mình vội chạy đến lớp học.
Lúc ở kinh đô, hắn chưa từng hoảng hốt như thế, muốn học thì học, không muốn học thì không học, không ai ép hắn cả. Nhưng sau khi trải qua những chuyện kia, hắn biết sẽ không ai bảo vệ hắn, nên hắn nhất định phải học, đọc sách nhiều mới tỉnh táo, mới có thể biết đám người kia làm gì với hắn, ngoài ra sẽ biết được cách sống sót thế nào để không làm liên lụy tới người bảo vệ hắn.
Mỗi ngày lớp học đều bắt đầu vào giờ Thìn, kết thúc vào buổi trưa, tổng cộng hai canh rưỡi. Trong lúc đó, mỗi vị lão sư giảng bài một canh giờ, nửa canh giờ cho bọn họ nghỉ ngơi.
Trong lớp lão sư nói chậm rãi, Chu Chiêu Cần cố gắng ghi nhớ kỹ, vừa lén xem sắc trời bên ngoài, chờ mong nhanh đến lúc tan học.
Đến khi lão sư râu trắng Thẩm Thanh Mẫn nói hết điều quan trọng sau cùng, gõ bàn một cái, tất cả mọi người giật mình. Ông cười ha hả nói: "Được, đi ăn cơm đi, ăn nhiều một chút."
"Vâng! Cung tiễn lão sư!" Tất cả học sinh đứng dậy, chiều cao chênh lệch cao thấp rõ rệt, tuổi tác khác biệt, nhỏ nhất là Chu Chiêu Cần mới sáu tuổi, lớn nhất là một thiếu niên mười lăm tuổi.
Tất cả mọi người mặc quần áo khác nhau thể hiện cho việc không cùng lớp, chắp tay xoay người cung tiễn lão sư.
Sau khi lão sư rời đi, lúc này đám học sinh mới giải tán, nhưng lại tụ tập ở nhà ăn. Khi Chu Chiêu Cần đến nhà ăn, gã sai vặt của Thẩm Bình Ngộ đã chờ từ sớm, thấy hắn đến thì lập tức đón hắn vào trong.
Học sinh cùng lớp với hắn ở bên cạnh nhìn hắn với ánh mắt hâm mộ. Chu Chiêu Cần nhìn không chớp mắt, ngoan ngoãn ngồi ở đó, khuôn mặt nhỏ căng cứng mong chờ món ngon ăn cùng sư huynh.
Rất nhanh Thẩm Bình Ngộ cũng đến đây.
Lúc này gã sai vặt mới mang thức ăn lên, đưa hai bát đỏ chói đến trước mặt hai người. Đồ vật trong bát hơi khác ngày trước, vừa mở ra, màu đỏ thắm khiến người ta trố mắt, mũi hơi bị kích thích, nước bọt bắt đầu tiết ra.
"Món này là gì thế? Vì sao nhìn có vẻ cay quá vậy?" Chu Chiêu Cần nhịn không được mà tò mò hỏi một tiếng.
Mỗi người một phần, trong phần của hắn có màu đỏ nhạt hơn nhưng không nhạt bao nhiêu. Lúc trước, hắn từng nếm thử thịt viên, rau quả, nhưng chưa từng ăn mì sợi màu nâu, màu trắng. Hơi nóng bốc lên, sợi mì bị màu đỏ vây quanh, thỉnh thoảng lộ ra nước canh cũng là màu nâu đậm, hương vị tê cay bay thẳng vào mũi.
Thẩm Bình Ngộ nói: "Yến di nói đây là bún thập cẩm cay, dùng cốt lẩu nấu ra, cần nhiều ớt. Quả ớt do tiểu cữu cữu mang về, Yến di trồng rất nhiều, cũng đưa cho ta mang về không ít. Bây giờ trong học viện không tiện nấu lẩu, chờ ngày nghỉ sẽ đưa đệ đi ăn. Nước canh nóng nhưng vừa ăn, bây giờ đã nấu chín mọi thứ cả rồi, có thể ăn được rồi đấy."
Cậu bé cầm đũa mời: "Ăn đi."
"Đa tạ sư huynh." Chu Chiêu Cần đưa hai tay nhận lấy, vô cùng lễ phép. Nhưng khi hắn cầm đũa ăn thì không thể nào lễ phép được nữa.
Cay quá!
Bạn cần đăng nhập để bình luận