Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 76:

Chỉ thấy trong hộp cơm thật to chứa những chén gỗ nhỏ lớn gần bằng lòng bàn tay.
Trong chén gỗ chứa trứng gà như canh dạng rắn, vỏ ngoài có chấm tròn khô vàng. Có một lớp bánh ngăn cách trứng với chén gỗ nhìn vô cùng xốp giòn.
Thứ này giống như điểm tâm lại không phải điểm tâm.
Vì có thức ăn khác, vì vậy mỗi đứa bé chỉ được chia một bánh tart trứng, Đông Đông là người được chúc thọ nên được ăn hai cái.
Gặp món ăn mới lạ lại được câu hỏi của Yến Thu Xu xen vào, lòng hắn không còn suy nghĩ chuyện khi nãy nữa, trái lại không chớp mắt nhìn chằm chằm bánh tart trứng, kinh ngạc nói: "Oa, A Xu tỷ tỷ giỏi quá!"
Hắn chưa từng thấy qua!
Đông Đông vui vẻ, biết cách ăn bánh tart trứng thì dùng hai tay lấy bánh ra khỏi chén. Vì được cố định hình dạng nên khi mang ra nó vẫn là dáng vẻ như chén nhỏ, bên ngoài xốp giòn, vì dưới dáy có hỗn hợp trứng nên tương đối mềm mại. Cắn một miếng, vô cùng xốp giòn: "Xoạt xoạt xoạt xoạt..." Âm thanh không ngừng vang lên bên tai.
Vỏ bánh tart hơi dẻo, nhai mấy lần, trong sự thơm ngọt còn có vị mặn, nhưng hỗn hợp trứng lại vô cùng ngon.
Lúc hỗn hợp trứng được hấp chín còn cho thêm sữa bò các thứ để khiến hỗn hộp càng thêm ngon miệng, vị sữa vô cùng ngon miệng, nhất là lớp vỏ cảm giác vô cùng ngon.
"Ngon quá!"
"A, ta ăn có miếng đào!"
"Ta cũng có, ngọt quá..."
Những bạn nhỏ khác được hầu hạ, ăn bánh tart trứng. Có bánh tart trứng thêm chút nguyên liệu, người ăn vào như được trúng thưởng, từng ánh mắt sáng lấp lánh vội vàng khoe khoang với người bên cạnh.
Đông Đông chép miệng, hắn không nếm được hương vị khác trong miệng, thất lạc phát hiện vẫn chưa ăn xong, vì thế tăng nhanh tốc độ ăn hơn.
Miệng nhỏ lúng búng ăn hết một cái lại vội ăn cái khác, may mà một trong hai cái có nguyên liệu khác. Hắn nếm thấy lại tinh tế nhấm nháp, sau khi phát hiện ra mới hưng phấn giơ bánh tart trứng khoe với những người bạn nhỏ khác: "Ta cũng ăn thấy! Mọi người đoán xem là cái gì?"
*
Mấy đứa nhỏ chơi cùng nhau, làm người lớn, nhiệm vụ của Yến Thu Xu đã hoàn thành, nàng lựa chọn rút lui.
Đi đến lối ra, một bóng dáng to lớn xuất hiện bên người nàng.
Yến Thu Xu nghiêng mắt nhìn, thiếu niên cười với nàng, khẽ nói: "Xin lỗi, hôm nay liên lụy cô nương, hắn ta vì Tiêu gia ta cố ý gây chuyện."
Yến Thu Xu cong môi lắc đầu: "Không sao, không làm gì được ta cả."
Tiêu Hoài Đình khẽ thở ra, lúc đi cùng với nàng đến hậu viện, bỗng dưng hắn dừng bước cho đám người Thủy Mỗi lui. Sau đó, hắn khẽ nói: "Lời Tam hoàng tử nói, cô nương đừng để trong lòng. Chuyện khác không dám nói, nhưng hắn ta sẽ chết nhanh hơn Tiêu gia chúng ta. Về phần chuyện khác, cho dù ta chết thì gia quyến Tiêu gia cũng không chịu tổn thương, cô nương cứ yên tâm."
Yến Thu Xu hít sâu một hơi, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.
Thiếu niên cười tự tin, ánh mắt sáng lấp lánh nhưng như ẩn chứa muôn ngàn lời nói.
Có lẽ hắn đã biết vận mệnh của mình từ sớm.
Vì cốt truyện như hắn nói.
Hai năm sau, Tiêu Hoài Đình chết trận, trước lúc đó, Tam hoàng tử vì bị đại quân của Tiêu Hoài Đình mang đi mà thừa cơ bức thoái vị, sau khi thất bại treo cổ tự tử. Ba tháng sau, chiến sự biên quan bại trận truyền đến kinh đô, các hoàng tử nội đấu tổn hại ích lợi quốc gia, thiên lý bất dung. Tấn vương thế tử triệu tập thuộc hạ cũ của Tiêu gia, lúc các hoàng tử đánh nhau trầy da tróc vẩy thì khống chế triều đình, đăng cơ làm đế.
Sau đó, vì trấn an thuộc hạ cũ của Tiêu gia, gia quyến Tiêu gia được tứ phong ban thưởng vô số. Song, vì trong nhà không có nam đinh trưởng thành vì thế chỉ được phong hào, không có thực quyền.
Nhưng chuyện này không phải chuyện tốt, bị đả kích quá lớn, cho dù không có chiến tranh thì cả đám người Tiêu gia không sống được bao lâu đã qua đời.
Song, bây giờ nàng là người ngoài, không tiện nói thêm điều gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận