Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 267:

Chỉ là sau khi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh thuần tuấn tú kia vài lần, bà ta liền cay đắng bỏ tay xuống, nhưng mới bỏ được nửa đường, bà ta vươn tay nắm lấy cánh tay hắn, vặn mạnh một cái, lạnh giọng nói: “Chu Trạch Lãng đã ra ngoài, có phải khiến con tìm được chỗ dựa không? Ta nói cho con biết, độc trên người hắn, không phải do một mình ta động thủ, Tam ca, Lục đệ của con đều nhúng tay vào, các con cũng là huynh đệ ruột thịt mà, có đúng không?”
Thuận Vương kêu lên một tiếng, chịu đựng không rên rỉ câu nào, gương mặt trắng nõn hơi đỏ lên, gân xanh trên thái dương cũng bắt đầu lộ ra.
Lúc này Lục quý phi mới buông tay, giọng căm hận nói: “Nhớ kỹ, Xương Vương không đáng tin cậy, hắn chết chắc rồi, cho dù hiện tại không chết, về sau cũng sẽ chết!”
Thuận Vương nhắm chặt mắt, không nhìn nữ nhân dữ tợn trước mắt nữa.
Bà quá u mê rồi.
Chỉ vì cái ngôi vị hoàng đế này.
Không, nên nói là vì quyền lực thì đúng hơn.
Lục quý phi chán ghét vẻ mặt của hắn, ghét bỏ đẩy ra, trở lại trường kỷ, đôi mắt híp lại: “Con chán ghét ta? Con chán ghét người vất vả mang thai mười tháng sinh ra con? Lục Trạch Cẩm, sao con dám đối xử với ta như vậy? Con có biết ta vì giữ được con, đã khổ sở thế nào không? Bị biết bao nhiêu người khi dễ? Nếu không phải do ta, con sớm đã là một bãi bùn lầy rồi! Con có tư cách chán ghét ta?”
Thuận Vương bất đắc dĩ mở to mắt, thiếu niên mười sáu tuổi, đôi mắt lại tràn đầy phức tạp, cuối cùng thở dài một tiếng: “Nhi thần không có.”
Ai cũng có thể chán ghét nữ tử trước mắt này, chỉ có hắn là không thể.
Vì bảo vệ hắn, Lục quý phi đã rất vất vả, lúc ấy Lục quý phi tuy rằng là sủng phi, nhưng có lẽ bởi vì độc sủng, Thái Hậu không thích nàng, những phi tử khác cũng ghen ghét nàng, triều thần càng cho rằng bà ta là yêu phi.
Có thể tưởng tượng được bà ta đã trải qua bao nhiêu âm mưu mới có thể sinh ra đứa con trai này một cách an toàn, rồi nuôi nấng đến hiện giờ.
Nhưng cũng chính vì như vậy, bà ta hận Thái Hậu, hận phi tử hậu cung, cũng hận hoàng đế, cho nên nàng không cho phép những hoàng tử khác được sinh ra, không cho phép những người khác cao hơn mình, triều thần không lập bà ta là hoàng hậu, vậy ai cũng không thể làm Hoàng Hậu!
Hiện tại đưa Thuận Vương đăng cơ, cũng chấp niệm của bà ta.
Chỉ như vậy mới có thể làm những người chán ghét bà ta, hận bà ta quỳ gối dưới chân, gọi bà ta một tiếng Thái Hậu!
Tiễn hai phu thê Tiêu Hoài Khải đi.
Yến Thu Xu vừa quay đầu đã thấy hai mắt Đông Đông sáng lấp lánh trông mong nhìn mình.
Yến Thu Xu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé lên, nựng vài cái rồi cười nói: "Muốn làm bây giờ à?
"Vâng!" Đông Đông gật đầu thật mạnh.
Yến Thu Xu nhìn sắc trời, bởi vì buổi chiều ăn cơm sớm, lúc này sắc trời còn chưa tối hoàn toàn, làm đồ ăn vặt cũng không mất nhiều thời gian, vì vậy nói: "Được rồi, đi theo ta."
Uyển Nhi và Tiêu Bình Tùng cũng tự giác đi theo.
Tuy vẫn còn là trẻ con nhưng sức ăn của bọn nhỏ đều rất lớn, Yến Thu Xu không dám coi thường, nàng múc cơm thừa trong nồi, lấy thêm bốn quả trứng gà, cùng với bột mì, trộn đều tất cả rồi nhào thành bột.
Bước nhào bột đã có Tiêu Bình Tùng ở đây, nàng trực tiếp nhường cho cậu: "Bình Tùng, giao cho đệ này!” Tiêu Bình Tùng nghiêm túc gật đầu: "Vâng!”
Sau khi rửa tay sạch sẽ, cậu xắn tay áo, hai tay bắt đầu nhào bột, Tiêu Bình Tùng đã học võ, sức cũng lớn, nên chỉ trong thời gian ngắn cậu đã nhào ra hình dạng cục bột.
Yến Thu Xu nhìn cực kỳ hâm mộ, mỗi lần nàng nhào bột đều mệt lã cả người, tốc độ cũng hoàn toàn không bằng một đứa nhỏ.
"Bang bang bang." Bởi vì động tĩnh quá lớn, tấm thớt phía dưới cục bột và cái bàn phát ra từng đợt va chạm, Tiêu Bình Tùng vẫn tập trung chuyện trước mắt, xoa nắn từng chút một.
Bạn cần đăng nhập để bình luận