Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 465:

Chu Lan Nghi và thư sinh bị nói cho cứng miệng, nhất thời cũng không tìm thấy lời phản bác, hai người theo bản năng nhìn về phía hai người còn lại. Yến Thu Uyển lén trợn mắt, bề ngoài cũng ra vẻ không biết làm sao nên nhìn về phía trượng phu, bản thân không định mở miệng.
Lần trước nàng ta đã chứng kiến sự xảo quyệt của Yến Thu Xu, lần này nàng ta không muốn bị chặn họng nữa, hơn nữa, đúng là bọn họ có đến đây mà không hẹn trước, chỉ nghe nói gần đây thôn trang không có khách, cho nên mới đến thử.
Chu Trạch Cảnh chỉ cười rồi bình tĩnh nói với thái độ hòa nhã: "Việc này là xá muội ta tùy hứng, xin Hương Quân đừng trách cứ, lần này mạo muội đến đây nhưng không ngờ lại chọc cho Hương Quân không vui, nhưng bây giờ đã muộn rồi, nếu trở về sẽ hơi trễ, bổn thế tử rất thích phong cảnh của thôn trang, không biết có thể ở lại đây hay không?” Vừa nói, hắn ta vừa đưa một xấp ngân phiếu qua.
Ngân phiếu mệnh giá thấp nhất cũng phải năm mươi lượng, Yến Thu cười: "Điện hạ cảm thấy ta thiếu chút bạc này sao?”
Chu Lan Nghi quát lớn: "Ngươi đừng có được một tấc tiến một thước()! Chỉ là một cái danh Hương Quân nho nhỏ, sao lại dám kiêu ngạo trước mặt chúng ta chứ?”
[Chú thích: (
) Một tấc tiến một thước: tựa như câu “được voi đòi tiên.]
“Lan Nghi!” Chu Trạch Cảnh không vui nên liền hô một tiếng, người sau tức giận bĩu môi, nhưng vẫn im miệng không lên tiếng nữa, hắn ta lại bỏ thêm ngân phiếu, cười nói: “Là xá muội không tốt, Hương Quân chớ để bụng, phu nhân nhà ta đang mang thai, một đường đi xe ngựa xóc nảy lại đây đã khiến nàng ấy khó chịu, bây giờ quay lại e rằng sẽ càng khó chịu hơn, mong Hương Quân cho chúng ta ở lại một đêm.”
Yến Thu Xu cảnh giác liếc nhìn hắn ta, người đàn ông này chỉ cười tủm tỉm nên không nhìn ra cái gì, nàng lại nhìn về phía Yến Thu Uyển, đối phương đang cười với nàng, nhưng nhìn kỹ thì cái tay đúng là đang đỡ bụng.
Nàng lập tức không kiên quyết như vậy nữa, mà lại hơi lo lắng, nếu bây giờ đuổi bọn bọ đi, lỡ như Yến Thu Uyển xảy ra chuyện thì bọn họ sẽ trách tội trên đầu nàng, nhưng nếu cho bọn họ ở lại đây… Nàng cũng sợ xảy ra chuyện.
Nhưng vào lúc này, giọng của Tiêu Hoài Nhã bỗng nhiên xuất hiện: “A Xu, nếu bọn họ muốn ở lại, vậy cứ để cho bọn họ ở một đêm đi, ta vừa mới thấy có người đang đắp đường, ngày mai có thể đi được rồi.”
Nàng ấy đi tới, một thân váy dài màu vàng nhạt kết hợp với màu hồng dịu dàng đáng yêu, nhưng vẫn mang khăn che mặt, trên khăn che mặt có một đôi mắt đang chớp chớp hai cái, ý bảo Yến Thu Xu cứ yên tâm.
Thấy vậy, Yến Thu Xu cũng nhận ngân phiếu: "Được rồi, Cổ quản gia, làm phiền ngươi đi sắp xếp chỗ cho vài vị khách đây.”
Cổ quản gia lập tức cười tủm tỉm gật đầu: “Vâng, mời các vị đi bên này.”
Chu Lan Nghi lại chỉ vào Triệu Thục Hồng, cất giọng trong trẻo nói: “Ta muốn nàng ấy chiêu đãi ta.”
Chu Trạch Cảnh cười nói: “Hương Quân, ngươi xem có được không…”
Triệu Thục Hồng mím chặt môi, trong mắt có chút kháng cự nhưng vẫn định bước lên.
Yến Thu Xu vươn tay kéo nàng ấy lại: "Không được, Triệu tỷ tỷ còn có việc khác phải làm, chúng ta ở đây đều là tự lực, muốn làm gì thì đều sẽ tự làm, làm hư hỏng cái gì thì phải bồi thường. Các vị xin cứ tự nhiên.” Nói xong nàng đứng nhìn bọn họ.
Nụ cười Chu Trạch Cảnh hơi cứng đờ, thấy Chu Lan Nghi còn giãy giụa, trầm giọng nói: "Được, đi thôi."
Hàn Vinh Luân thấy thế thì cũng nói: “Đúng vậy, chúng ta mau đi thôi.”
Sắc mặt Chu Lan Nghi khá hơn một chút, nhưng mày Chu Trạch Cảnh vẫn nhíu chặt, bước đi nhanh hơn, giống như không muốn đi cùng hắn vậy.
Ba người đi vào viện của Yến Thu Xu, Yến Thu Xu nghĩ đến khuôn mặt của bọn họ khi được Cổ quản gia tiếp đón, cảm giác những người này đến đây không giống như để nghỉ dưỡng, bởi vì không ai trong số họ vui cả, vì vậy nàng hỏi: “Tỷ có thể nhìn ra bọn họ đang định làm gì không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận