Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 188:

“Ừng ực!” Tiêu Bình Tùng nhìn món ăn, do đứng gần nên bị mùi chua cay kia kích thích đến nuốt nước bọt.
Lúc này ba đứa trẻ đều trông ngóng mỏi mòn, không an nói gì nên âm thanh này hơi nổi bật. Yến Thu Xu nghe được, ngoảnh đầu lại, thấy khuôn mặt hồn hậu của thiếu niên nhỏ kia ửng đỏ.
Nàng cứng họng, gắp cho mỗi người một chiếc chân gà: “Cho mấy đứa nếm thử trước.”
“Cảm ơn Yến tỷ ạ.” Tiêu Bình Tùng cười ngây ngô, mau chóng ăn.
Quả nhiên chân gà vừa vào miệng đã cảm nhận được sự cay rát.
Đầu lưỡi vừa rồi còn cảm thấy hơi châm chích, sau đó lại nhanh chóng nhấm nháp được vị chua nồng đượm, cuối cùng là vị mặn ngọt hòa quyện chung với những mùi vị hỗn hợp khác, khiến Tiêu Bình Tùng vừa ăn xong bữa sáng thanh đạm bị kích thích môi lưỡi đến tinh thần rung lên.
Đặc biệt là khi nhấm nuốt, chân gà này còn giòn giòn, vốn phần thịt đã có hương vị tuyệt hảo, gân gà lại vô cùng mềm giòn, không có xương, ăn vào…
Chưa đã thèm!
Bất giác nuốt một miếng chân gà xuống, Tiêu Bình Tùng phát hiện hương vị thoảng qua này chẳng những không thể xoa dịu cảm giác thèm ăn của cậu mà trái lại càng khiến cậu thèm ăn hơn!!!
Uyển Nhi ăn hơi vất vả, cay đến đỏ ửng miệng, song cô bé không từ bỏ được, ăn xong phải uống một hớp trà sữa lớn ma ma bưng cho.
Sau đó, cô bé hít hà xuýt xoa, để không khí lạnh làm dịu đi khuôn miệng đang nóng hầm hập của mình.
A Hoành cũng chẳng khác mấy. Cậu ta hiếm khi ăn mấy món kích thích vị giác mạnh như vậy, bị cay đến rưng rưng nước mắt, khuôn mặt hồng hồng, vậy mà vẫn nuốt nước bọt liên tục, ánh mắt nhìn tới chỗ chân gà hãy còn ngập đầy khát vọng.
Ngon thật đấy! Muốn ăn hết sạch luôn!
Đông Đông thì quen rồi, độ cay của món này kém xa que cay, ngoại trừ việc hơi gây tê lưỡi. Cậu bé liếm qua ngón tay rồi mới chịu cho ma ma lau giúp mình, không quên cất giọng làm nũng: “A Xu tỷ tỷ ơi, đệ muốn ăn nữa!”
“Đợi chút, sắp đến rồi!” Yến Thu Xu an ủi.
Đông Đông nghe được lời này là biết rằng tạm thời không thể ăn, chỉ đành tiếc nuối từ bỏ.
Đoàn người đi vào viện chính.
Sức khỏe của Tiêu phu nhân có vẻ đã khá hơn nhiều. Vốn cơ thể bà cũng chỉ hơi yếu, dẫn tới một số chứng bệnh nên trông khá gầy gò, về sau bắt đầu ăn uống thì tinh thần cũng đã tốt lên nhiều, bây giờ còn chủ động muốn ăn, khẩu phần cơm hàng ngày giống với người bình thường, thỉnh thoảng ăn được món ngon còn ăn thêm chút, trạng thái càng ổn hơn.
Sắc vàng như nến trên gương mặt bà đã phai nhạt, con ngươi vẩn đục trong trẻo hơn chút, đồng thời bà cũng không cầm quải trượng nữa, giờ đang tản bộ trong viện. Trời đang nắng ấm, hai người con dâu và một cô con gái cũng ngồi ở đây trò chuyện.
Khi không có người bên cạnh, Tiêu phu nhân quen thể hiện gương mặt vô cảm, cánh môi mím chặt, do đó nét buồn khổ trên mặt bà cũng không vơi bớt bao nhiêu.
Thế nhưng lúc âm thanh rộn rã của chỗ bọn nhỏ tới viện vang lên, cánh môi Tiêu phu nhân vô thức giãn ra thấy rõ, mặt mày hiền hòa, giọng nói cũng dìu dịu, sợ lớn tiếng dọa mấy đứa trẻ: “Đàn khỉ nhỏ các con quậy kiểu gì mà lại cùng nhau tới đây thế?”
Mấy người họ hành lễ gặp mặt trước, Yến Thu Xu tiến lên nói: “Chào bá mẫu ạ, hôm qua con và Bình Tùng, Uyển Nhi, Đông Đông, A Hoành làm chút đồ ăn vặt, giờ đã ăn được nên có ý mang sang đây cho mọi người nếm thử.”
Nói xong, Thủy Mỗi lấy hộp đồ ăn ra.
Trước đó chân gà rút xương được ướp trong một cái bát lớn, tuy nhiên khi mang đi cho người khác thì chỉ lấy mỗi chân gà ra.
Cả đám xếp thành một ngọn núi nhỏ trên đĩa, lúc lấy ra, ánh mặt trời sáng sớm rọi xuống khiến chân gà bỗng như ánh thêm một lớp vàng kim, màu sắc tổng thể càng đẹp hơn.
Ba nữ tử đang nhỏ giọng tán gẫu bên cạnh cũng nhìn sang. Tạ Thanh Vận ngạc nhiên nói: “Trông có vẻ đã rút xương rồi đúng không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận