Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 237:

Nàng ta liền có thể cùng nhi tử yên ổn sinh hoạt.
Chỉ là quả thật phải xin lỗi người Tiêu gia thôi.
Nhưng Tiêu Bình Tùng không hiểu, cậu tuổi trẻ khí thịnh, dù cho có lúc ở Tống gia, nhưng cậu vẫn ở Tiêu gia nhiều hơn, một thân võ nghệ đều là do đại bá và tiểu thúc thúc dạy dỗ, cậu nói: “Con không sợ! Nương, con là người Tiêu gia, con phải cùng Tiêu gia đồng sinh cộng tử!”
“Nhưng nương sợ!” Tống Minh Đại đột nhiên lớn tiếng nói, mặt trầm như nước: “Nương nói không được đi là không được! Con yên tâm, nếu sau nguy cơ lần này mà Tiêu gia vẫn có thể sống lại, con vẫn là có thể trở về Tiêu gia, bọn họ sẽ không thể nào không nhận con.”
Tiêu Bình Tùng méo miệng, bị rống đến ủy khuất cực kỳ, nhưng nhìn bộ dáng của nương, cậu vẫn có chút khiếp đảm, oán hận niết chặt túi giấy mang cho nương trong lòng ngực, chạy đi ra ngoài.
“Này…” Tống Minh Đại sốt ruột, chỉ là lần này, nàng ta không gọi cậu lại.
Nhưng nàng ta không nóng nảy.
Tống Minh Đại hiểu nhi tử của mình, tính tình thành thật, vừa rồi không phản bác, tức là đã nghe lời, sẽ không đi cáo trạng.
Nàng ta hít sâu một hơi, nhìn đồ vật lòng ngực, miệng túi vừa mở ra, vị thơm ngọt đã phát tán trong không khí, nàng ta cầm lấy một con hổ con, cái miệng nhỏ cắn một chút, rất ngọt, làm đôi mắt chua xót của nàng ta đều được giảm bớt.
Không có việc gì, chỉ cần có thể để nhi tử nàng ta sống sót, chịu chút ủy khuất có sao đâu?
Lúc ban đầu khi nàng ta mang theo nhi tử về Tống gia, thật ra mẫu thân và đại ca đại tẩu cũng đều bó tay, nàng liền biết tỷ lệ sống sót của Tiêu gia là rất nhỏ.
Sau này bọn họ càng hết cách khi Giang gia dỗ Đông Đông không quay về, còn muốn đưa Tiêu Hoài Ngọc và Uyển Nhi đến Thẩm gia, như vậy bọn nhỏ mới đều có thể sống sót…
Mấy tiểu hài tử vội vàng đi, Yến Thu Xu vốn tưởng rằng nơi của nàng sẽ vắng vẻ một hồi lâu, nên nàng đang chơi trò chơi cùng Chu Chiêu Cần.
Trò chơi nhảy ô, hai người cũng không có gì khác nhau, chơi vô cùng hăng say, đến nỗi Thủy Mỗi cũng xắn tay áo vào tham gia.
Vừa lúc Yến Thu Xu hoàn thành một vòng, ngồi xuống nghỉ ngơi, vừa nhấc đầu liền thấy một tiểu thiếu niên đang đỏ mắt chạy tới, cả kinh đứng lên: “Bình Tùng, đệ làm sao vậy?”
Tiêu Bình Tùng méo miệng, lắc đầu, đến bên người nàng, thấp thấp hô một tiếng: “Yến tỷ tỷ, đệ không sao, mắt đệ bị cát bay vào thôi.”
Yến Thu Xu: “…”
Cái cớ này, cũng giả quá đi.
Hứa ma ma ở một bên cười nói: “Chắc không phải là luyến tiếc mợ đó chứ? Nghe nói Tống gia thiếu phu nhân lại đây vấn an nhị thiếu phu nhân, Bình Tùng tiểu thiếu gia cũng ở Tống gia lâu, bây giờ trở về cũng đã nhiều ngày, sao có thể không nhớ nhung được?”
Tiêu Bình Tùng thân mình cứng đờ, im lặng không hé răng.
Yến Thu Xu nhìn nhìn Hứa ma ma, lại nhìn Tiêu Bình Tùng, cố gắng nở nụ cười ôn nhu, thanh âm cũng ngọt ngào hơn: “Hạt cát nào vậy? Sao lại làm đôi mắt của đệ đỏ thành như vậy? Nói cho ta nghe nào, ta thổi cho đệ, rất nhanh sẽ bay mất.”
Hài tử Tiêu gia này, chắc sẽ không phải bị người khác khi dễ chứ?
Có lẽ giọng nói của nàng thật sự ôn nhu, nhưng cũng biểu hiện thật… Ấu trĩ.
Có thể chơi cùng Đông Đông và Uyển Nhi nên Tiêu Bình Tùng đứng trước mặt nàng, cũng không cảm thấy chênh lệch bối phận, tuy rằng ngoài miệng gọi Yến tỷ tỷ, nhưng thực tế đều là bằng hữu với nhau, bởi vậy lúc này bị nàng ôn nhu hỏi han, cậu lại ủy khuất đỏ hốc mắt lần nữa, lau đi hai hàng nước mắt, cậu muốn nói, nhưng lại phá lệ khó xử, cuối cùng vẫn lắc đầu, nhỏ giọng thì thầm: “Đệ không thể nói.”
"A, vậy đệ không nói cụ thể, nói đại khái cho ta nghe cũng được, có lẽ ta có thể cho đệ ý kiến thì sao?” Nụ cười của Yến Thu Xu vẫn vậy, tiếp tục dò hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận