Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 180:

Tiết Nghiễm Tu giòn tan nói: "Đây là chân gà da hổ của cửa hàng đồ kho! Cửa hàng bên cạnh, ta thích nhất, ta đã mua rất nhiều, cho ngươi một chút.”
Cậu nhóc vừa nói vậy đã đứng dậy chia sẻ.
Yến Thu Xu vội vàng nói: "Không cần không cần, chúng ta có thể đi mua.”
Đám người Đông Đông cũng nhanh chóng gật đầu: "Đúng, chúng ta tự mình đi.”
Tiết Nghiễm Tu lắc đầu, lông mày nhỏ cau lại: "Đã bán hết rồi, đây là phần cuối cùng, ta đã mua.”
"Không sao, đây là cửa hàng nhà ta, ta đi mua khẳng định còn có." Đông Đông tự tin vỗ vỗ ngực, người đã trượt khỏi ghế, chạy lon ton ra ngoài.
Bồi bàn thấy thế vội vàng đi theo.
Để lại Tiết Nghiễm Tu kinh ngạc nhìn bóng lưng cậu, lại nhìn Yến Thu Xu: "A Xu tỷ tỷ, đây là cửa hàng nhà các ngươi sao?”
Tiểu hài tử không hiểu nhiều như vậy, cảm thấy Yến Thu Xu ở Tiêu gia, chính là người nhà bọn họ, nơi này cậu nhóc chỉ biết Đông Đông và nàng, nên hỏi một câu.
Yến Thu khẽ gập đầu: "Ừ, đúng vậy.”
Tiết Nghiễm Tu còn muốn hỏi, thật sự mua được sao?
Chỉ là chưa kịp hỏi ra, Đông Đông đã trở về, trong tay cầm một túi giấy dầu, kiêu ngạo giống như tướng quân đánh thắng trận, sau khi ngồi xuống mới nói: "Ta lấy được rồi! Tiểu nhị cửa hàng kia vừa thấy ta muốn cái này, lập tức cho ta, nhất định là nhận ra ta!”
Sự nghi ngờ trên khuôn mặt của cậu nhóc đã trở thành đầy ghen tị, cậu nhóc được dạy dỗ rất tốt, ngay cả khi ghen tị, chỉ phát ra một câu cảm thán: "Thật tốt!”
Đông Đông khúc khích cười: "May mắn thay, may mắn là lần trước khai trương ta đã ra ngoài chơi.”
Cậu nói xong mở túi giấy dầu ra, chân gà bên trong cũng lộ ra, giống như đúc tiểu hài tử cách vách, da ngoài nhăn nhúm, lại trải qua nước sốt, thứ nước kia phảng phất rưới ở đầu chân gà lắc lư, làm cho người ta nóng lòng muốn cắn một miếng.
“Mau ăn nhanh!” Đông Đông thúc giục nói.
Tiêu Bình Tùng chờ đợi muốn ăn lại ngượng ngùng đưa tay khởi động.
*
Một đám đũa đi tới, chân gà bên trong cũng ít đi không ít, Tiêu Bình Tùng làm đại ca là người đầu tiên ăn vào miệng, cậu ăn ít vị halogen (?), vốn đã bị mê hoặc, lúc này động tác cũng phá lệ nhanh hơn.
Một cái chân gà ăn vào miệng, vị muối hơi cay kia lập tức trải rộng khắp khoang miệng, môi lưỡi cậu theo bản năng dùng sức, da thịt chân gà kia phảng phất vừa chạm đã rách, trực tiếp lộ ra xương cốt!
Không còn cần hao hết tâm tư gặm cắn mới có thể ăn được thịt gian nan, lâu la, xương cốt kia tách ra, da ngoài hút no nước sốt, một ít thịt cũng bởi vì nấu lâu tràn ngập cảm giác sền sệt, tư vị kia...
Dù sao chờ Tiêu Bình Tùng hoàn hồn, chân gà trước mắt, chỉ còn lại xương cốt trơ trụi.
Mấy đứa nhỏ khác ngồi cùng bàn, cũng đều ăn vô cùng khoái trá, một cái chân gà, một miếng thịt gà, thật nhiều nước sốt, mặn và hơi cay, một vị cay mang theo vài phần ngọt ngào.
Đông Đông ăn, nghỉ ngơi một lúc, hỏi: "Này! Lần đầu tiên ta thấy chân gà ngon như vậy! A Xu tỷ, tỷ có dạy bọn họ không?”
Yến Thu Kiều cũng đang ăn, chân gà nàng chỉ nói cách làm, cũng chỉ là chuyện mấy ngày trước, bởi vì Tạ Thanh Vận nói cửa hàng gà rán mở, chân gà của tiệm gà rán bình thường không ngon lắm, nàng liền nói chân gà có thể chiên trước một chút, sau đó đưa đến kho, không nghĩ tới cái này làm được, hương vị thật đúng là không tệ.
Bởi vì ăn thỏa mãn, nàng cũng không ngẩng đầu lên, thuận miệng nói: "Đúng, ta quên mất!”
Đông Đông: "..."
Cậu cảm giác ăn ít chân gà như vậy, đau lòng vô cùng, càng ăn càng hung hăng, ăn xong còn lưu luyến liếm liếm đầu ngón tay dầu mỡ.
Nhìn thấy bên cạnh một lớn một nhỏ thèm ăn cũng nhiều hơn không ít, tốc độ ăn đều tăng nhanh.
Cửa tiệm gà rán mở ra, người qua đường có thể nhìn thấy tình huống bên trong, bởi vì bên cạnh là cửa hàng đồ kho, lưu lượng khách lục tục tới đây còn không ít, nhiều lúc đi qua sẽ tới đây nhìn hai lần, lại thật sự hấp dẫn không ít khách nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận