Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 146:

Phảng phất một tướng quân đi tới chiến trường thuộc về cậu bé, một cách thành thạo, chữ viết ra càng là đẹp nói không nên lời.
Yến Thu Xu khen tiểu tử này hết lần này đến lần khác, thấy Đông Đông náo loạn cũng muốn viết, dưới sự dẫn dắt của cậu bé, Uyển Nhi cũng giơ tay lên.
Vì thế nội viện Tiêu gia, câu đối của Đông Đông và Uyển Nhi chiếm cứ giang sơn còn lại, bao gồm cả viện tử của Yến Thu Xu, về phần vì sao của Trầm Bình Ngộ treo ở ngoài, còn lại của hai hài tử này lại treo ở trong, không cần nói cũng biết.
Dán câu đối, tết nguyên đán còn có hoạt động làm sủi cảo là không thể thiếu.
Bởi vì lần này năm mới, có Yến Thu Xu, nàng được người Tiêu gia mãnh liệt yêu cầu cùng nhau ăn cơm tất niên và gác đêm, vì thế nàng cũng muốn cống hiến một chút, nên lôi kéo mọi người cùng nhau làm sủi cảo.
Ban đầu nàng đưa ra ý nghĩ này, còn tưởng rằng người Tiêu gia sẽ không vui, ai ngờ vừa mới đề xuất, đã lập tức nhận được sự đồng ý của người Tiêu gia, không đợi nàng phục hồi tinh thần, địa điểm cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Hoàng ma ma tự mình đi mời tất cả chủ tử Tiêu gia tới đây.
Ngay trong sân Tiêu phu nhân, phòng khách đặt mấy cái bếp than, cửa sổ mở thông gió, nhiệt độ thích hợp, không cần mặc áo choàng, tất cả mọi người xắn tay áo lên, mỗi người đều làm nhiệm vụ của mình.
Hai cái bàn lắp ráp lại được rửa sạch sẽ, phía trên đặt bột mì, mì vắt, Tiêu Hoài Đình đang nhào bột, Hứa ma ma và Thủy Mổi hỗ trợ làm vỏ bánh, những người khác thì làm sủi cảo.
Yến Thu Xu khéo léo, người khác chỉ biết làm một cái sủi cảo hình dạng cố định, chỉ có nàng, ngón tay mảnh khảnh vừa chuyển động, sủi cảo trong tay đã có thêm một hoa văn, lại xoay một vòng, lại xuất hiện một hoa văn mới, nhìn thấy vậy bọn trẻ đều rất ngạc nhiên.
Thấy bọn họ đều nhìn chằm chằm mình, Yến Thu Xu lấy ra từng viên trân châu rửa sạch trước mặt bọn họ, gói từng viên, vừa nói: "Ta đặt sáu viên trân châu trong sủi cảo, ai ăn được nhiều trân châu nhất, thì đó chính là tiểu phúc tinh năm nay!”
Trân châu này cũng là một phần quà Tiêu Hoài Đình tặng cho nàng.
Đông Đông vỗ bụng: "Nhất định đệ sẽ làm tiểu phúc tinh!”
Đôi mắt Uyển Nhi cũng sáng lấp lánh: "Muội cũng có thể ăn được!”
Trầm Bình Ngộ mặt không chút thay đổi, thoạt nhìn không có hứng thú gì, vì thế Yến Thu Xu thừa dịp hai đứa nhỏ khác không chú ý, chỉ vào bông hoa nhỏ mà nàng nặn ra, cười tủm tỉm nói: "Phải nhớ kỹ cái này nha, đây là một cái mà ta vụng trộm nặn cho Bình Ngộ.”
Trầm Bình Ngộ mím môi cười, con ngươi xinh đẹp nổi lên ánh sáng vui sướng, nhưng người vẫn đoan chính, rụt rè lại lễ phép nói: "Cám ơn di di.”
Yến Thu Xu thỏa mãn, đặt sủi cảo trở về.
Đông Đông và Uyển Nhi lại hứng thú: "Ta cũng muốn làm sủi cảo!”
"Được, đến đây đến đây." Tiêu Hoài Vũ vội vàng đưa đồ vật trên tay qua, bộ dáng như thể muốn tránh né.
Đông Đông nâng bánh bao do nương cậu bé nặn ra, hiện tại đang gói là nhân thịt dê, nhân bánh đều tràn ra, cậu bé nhíu mày, ghét bỏ nói: "Nương, người đã gói hỏng rồi lại đưa cho con!”
Tiêu Hoài Vũ chống lưng trừng cậu bé: "Làm sao nào? Không phải là hỏng một chút thôi sao, con nắn lại chút là được mà?”
“Lão Tứ!” Tiêu phu nhân thì trừng mắt nhìn nàng ấy một cái.
Tiêu Hoài Vũ rụt cổ lại, không lên tiếng.
Tạ Thanh Vận cười nói: "Vẫn là bánh bao trong tay mẫu thân người xinh đẹp.”
Tiêu Hoài Khải ngồi trên xe lăn nhìn, khen ngợi: "Đúng là vậy, chúng ta đều không có thiên phú.”
Tiêu phu nhân nhìn sủi cảo trong tay, dưới sự hướng dẫn của Yến Thu Xu nặn ra sủi cảo nguyên vẹn, mập mạp đặt ở trên bàn, nhìn vô cùng vui vẻ.
Bà tựa hồ nhớ tới cái gì, thần sắc cũng càng thêm nhu hòa: "Lại nói tiếp lúc ta còn trẻ cũng đã làm qua, cố ý làm cho phụ thân các con, lúc ấy không biết phân lượng, làm rất nhiều, ông ấy đều ăn hết, buổi tối chướng bụng tới kêu hừ hừ, lão nhị cũng thích ta nhất..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận