Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 400:

Cũng hay thật, ăn cay như thế mà mặt không đổi sắc.
Ăn đến gần cuối cùng, Yến Thu Xu cho mì vào nồi lẩu. Nồi lẩu sôi trào, bởi vì nấu rất nhiều thịt nên nước canh cay nồng đầy vị thịt.
Vừa cho mì vào, màu của mì biến thành màu nâu đỏ theo màu nước canh luôn, thỉnh thoảng lại nổi lên mặt trên.
Vì đáy nồi dùng băng gạc bọc lấy, trong nước không có hoa tiêu, ớt, hương liệu các thứ nên mì nấu chín vớt ra vô cùng thuận lợi.
Sau khi cho vào chén, Yến Thu Xu thuận tay cho ớt vào khuấy lên, nóng hổi đến mức bốc khói. Sau khi nguội bớt là có thể ăn.
Mì nấu qua nước cảm giác mềm hơn, nó hút đủ nước canh trong nồi lẩu, vừa mặn lại cay mềm, dùng để kết thúc món lẩu không gì thích hợp bằng.
Yến Thu Xu ăn ngon lành say sưa, người Tiêu gia vốn định ngừng đũa thấy nàng ăn ngon như thế, trong mắt cũng lộ vẻ tò mò, thi nhau cho mì vào nồi.
Còn có người thông minh hơn, bắt chước cho cá nướng vào nồi.
Trong hai nồi đều có canh, chỉ có hương vị không giống mà thôi.
Sau khi nấu được một lúc, khi thấy đã chín, đám người vớt lên ăn, vô cùng kinh ngạc: "Cho mì vào nồi lẩu, không thêm gì cả không ngờ lại ngon như thế!"
Đông Đông lén gắp một miếng mì nhúng vào canh cá nướng, mì cho vào miệng, cay cay lại còn mang theo vị ngọt khiến cậu bé vô cùng bất ngờ, nhưng lại bất đắc dĩ vỗ bụng. Hu hu, ăn no rồi! Không thể ăn thêm nữa. Không thì sẽ nôn mất!
Một người hai vắt, trong phút chốc, đĩa mà Yến Thu Xu bảo Tiêu Hoài Đình lấy lập tức hết sạch.
Cả đám người ăn no nê, cá nướng quả vải tê cay, ăn xong chỉ còn lại xương cá, các loại thịt trong nồi lẩu cũng đã hết. Mọi người ăn no rồi, bàn bị đem xuống dưới, bọn họ bắt đầu tụ tập nói chuyện.
Tiêu phu nhân vui vẻ, nói chuyện đến giữa trưa vẫn chưa mệt mỏi, còn cùng con dâu và con gái nói đùa một phen.
Đến khi mà đưa Yến Thu Xu trở về, bà ấy mới kéo tay Yến Thu Xu nói: "Các con đều ở lại đây là tốt quá rồi. Chờ con và lão Lục thành hôn, Tiêu gia chúng ta xem như viên mãn, chỉ là Bình Ngộ không trở về."
Yến Thu Xu đưa tay quấn tóc ngắm nghía, nghe lời này xong cũng không giải thích như trước nữa, trái lại còn cười ngượng ngùng với Tiêu phu nhân.
Tiêu phu nhân biết được kết quả, trong lòng liền vui vẻ.
Trước đó, nhìn hai đứa nhỏ đi ra riêng một phen, khi trở về con trai của bà ấy trở nên là lạ, không ngờ tiểu tử thúi nhà mình lại khiến Yến Thu Xu thả lỏng hơn rồi.
"Trước đó hai con đính hôn hơi vội vàng, vẫn chưa định ra thời điểm kết hôn, con nghĩ sao?" Tiêu phu nhân lại hỏi.
Loại chuyện này vốn nên hỏi trưởng bối của Yến Thu Xu, chỉ là bây giờ nàng lẻ loi một mình, thế nên chỉ có thể bàn thẳng với nàng.
Yến Thu Xu giật mình, nàng hơi hoảng hốt, như thế là sắp kết hôn rồi à?
Khi nghĩ đến thời cổ đại, đính hôn vốn cũng là kết hôn. Hơn nữa, Tiêu Hoài Đình đã hơn hai mươi tuổi, nam nhân lớn tuổi thì đương nhiên là nên kết hôn rồi.
Yến Thu Xu cũng hiểu rõ người của Tiêu gia, sau một lúc bối rối ngắn ngủi, nàng cụp mắt nói: "Vậy bá mẫu cứ sắp xếp đi là được ạ."
Tiêu phu nhân cảm thấy yên tâm, cười tủm tỉm nói: "Vậy thì tốt, ta cho người đi xem giờ lành."
Đến cổng nội viện, Tiêu phu nhân không tiễn nữa: "Lão Lục, con đưa A Xu về đi."
Thanh niên đang cúi đầu nói chuyện với đại ca vội đáp lời: "Vâng, nương, đại tẩu, mọi người về trước đi, con đưa nàng ấy đi."
Đông Đông và Uyển Nhi vội nói: "Con cũng đưa A Xu tỷ tỷ đi!"
Tiêu Hoài Vũ vội giữ con trai lại, khẽ nói mấy câu mới buông cậu bé ra.
Đông Đông như có vẻ suy nghĩ xong liền đi đến cạnh Yến Thu Xu.
Yến Thu Xu không chú ý, vẫn đang tạm biệt nhóm người Tiêu phu nhân: "Bá mẫu, Thiếu phu nhân..."
Chỉ là lần này nàng vừa mở miệng, Tạ Thanh Vận cười nói: "Còn gọi Thiếu phu nhân à?"
Yến Thu Xu đỏ mặt, ấp úng nói: "Tạ tỷ tỷ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận