Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 157:

Lúc này hết thảy đều đã chuẩn bị xong, giống như lúc tới, hai chiếc xe ngựa, mấy người tùy tùng và người hầu.
Tuy nhiên theo sự thu dọn của người hầu, ban đầu một chiếc xe ngựa để hàng hóa, tăng lên hai chiếc, Trầm Bình Ngộ có chút bất đắc dĩ nhìn nhiều đồ như vậy, trong đó hơn phân nửa đều là các loại thức ăn, nói: "Bình ngộ đâu cần ăn nhiều như vậy?”
"A Xu thiện tâm, thương con, nên ăn nhiều một chút." Tiêu phu nhân không nỡ xoa xoa đầu tôn nhi, ánh mắt cũng nhìn không chớp, bỗng dưng kéo khóe môi, lại nở nụ cười.
Trầm Bình mờ mịt chớp chớp mắt.
Tiêu phu nhân nói: "A Xu đã nuôi cho con mập hơn, so với lúc tới nhìn còn thuận mắt hơn nhiều.”
Trầm Bình Ngộ mặt nhỏ đỏ lên, dưới chân giật giật đều muốn đi.
Nhưng cuối cùng vẫn không nhúc nhích, ngược lại nhìn quanh phủ một phen, nhíu mày: "Dì Yến ra ngoài một chuyến, thật sự quá tốn thời gian.”
Lần trước bọn họ chờ nàng đi xem chuyện mở cửa hàng mỹ phẩm, người này đã để cho bọn họ chờ một hồi lâu, tuy rằng cuối cùng ăn mặc quả thật rất đẹp.
Tiêu phu nhân mím môi, không hé răng, đứa nhỏ này chính mình cũng không biết, cậu bé so với trước kia, sống càng giống như một đứa trẻ hơn.
Cũng không biết quyết định như vậy của bà rốt cuộc là đúng hay sai.
Đúng lúc này, Yến Thu Xu đang tính toán thời gian, hôm qua làm một phần, hôm nay có thể làm một phần còn lại, nhưng nàng không nghĩ tới lúc đi ra, đã thu xếp tốt như vậy, nên có chút áy náy: "Bình Ngộ, xin lỗi nhé, để cho ngươi chờ một lát.”
"Không sao đâu, là chúng ta dọn sớm nửa canh giờ." Trầm Bình Ngộ lắc đầu.
Yến Thu Xu cười cười, bảo Hứa ma ma mở hộp thức ăn ra, nàng bưng nước gừng bên trong trải qua một hồi lâu đã đông đặc với sữa, đưa qua: "Uống đi, uống sẽ rất ấm thân thể, miễn cho vừa mới đi ra ngoài không thích ứng, lại sinh bệnh.”
Trầm Bình Ngộ nhận lấy bằng hai tay, thìa đặt ở trên, cậu bé vốn tưởng rằng là loại cảm giác sữa hai lớp lúc trước đã uống qua, ai ngờ lúc đưa tới gần, đã ngửi thấy một mùi gừng hơi nồng còn nóng.
Màu trắng sữa đông cứng giống như canh trứng gà, ăn vào miệng ngoại trừ mùi sữa ngọt ngào, còn có mùi gừng vừa ngửi được.
Trầm Bình Ngộ kỳ thật không thích ăn gừng quá nồng.
Nhưng dưới sự áp chế của mùi sữa, mùi vị này có vẻ cũng khống đến nỗi khó chịu, "đậu phụ non" tách ra giữa môi và răng, nuốt xuống không lâu, tựa hồ có một luồng nhiệt khí từ trong khoang bụng dâng lên.
Làm cho cậu bé dù đứng ở ngoài trời có chút lạnh lẽo lồng ngực cũng bắt đầu nóng lên.
Chờ uống xong một cốc, chóp mũi đều toát ra chút mồ hôi, tay chân cũng không lạnh như trước.
"Đa tạ dì Yến." Trầm Bình Ngộ nhẹ giọng nói.
"Không cần khách khí." Yến Thu Xu xoa xoa đầu cậu bé: "Hy vọng lúc ngươi trở về, chút thịt ta vất vả lắm mới nuôi được vẫn còn, biết không?”
Tiểu thiếu niên có chút ngượng ngùng đỏ mặt, nhưng không có phủ định, mà là cố gắng gật đầu: "Bình Ngộ sẽ tận lực.”
Ban đầu miệng nói không nhưng thân thể thành thật giờ biến thành tim cũng nhất trí.
Yến Thu Xu không nhịn được nhéo nhéo khuôn mặt tuấn tú kia: "Ừm, lần sau gặp.”
Trầm Bình Ngộ bị bóp đau một chút, thoáng cảnh giác lui về phía sau một bước, nhìn nàng một cái, nói: "Vậy lần sau, hy vọng ngươi cũng đính hôn, dù sao các ngươi cũng không còn nhỏ.”
Tuy nhiên, ngươi là người, sao tự nhiên lại thành các ngươi!
Yến Thu Xu: "???”
Trầm Bình Ngộ nói xong nhanh chóng nghiêm trang nhìn về phía đám người Tiêu phu nhân: "Bà ngoại, đại cữu, mợ. Bình Ngộ đi trước.”
Sau đó cũng không đợi người bên ngoài đáp lại, lần đầu tiên cứ như vậy rời đi, mơ hồ mang theo vài phần chật vật chạy trối chết.
"Ôi chao, ha..." Tiêu Hoài Vũ dường như giờ mới phản ứng lại, nhìn cháu trai, lại nhìn Yến Thu Xu, cười đến cúi trước ngửa ra sau!
Yến Thu Xu: ...
May mắn Tiêu Hoài Đình có việc không có ở đây!
Bạn cần đăng nhập để bình luận