Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 441:

Ban ngày thì không chắc, tia sáng rực rỡ, mọi thứ rõ ràng, mấy vết sẹo trên lưng đều hiện rõ. Vết sẹo xấu như thế, Tiêu Hoài Đình sợ hù dọa nàng.
Yến Thu Xu hơi giận, chẳng phải chỉ xem vết thương thôi sao? Nàng suy nghĩ, đưa tay nhéo lỗ tai chàng, cáu giận nói: "Ngài phải nghe lời chứ! Ta nói bá mẫu về điều kiện chủ yếu khi tìm hôn phu là phải biết nghe lời!"
Làn da hơi đen của Tiêu Hoài Đình dần biến thành màu đỏ sậm, mặt đỏ lên, sợ nàng lại cảm thấy vui vẻ, buông bàn tay đang nắm cổ tay nàng xuống, nhắc nhở: "Rất đáng sợ, nàng nhìn một lúc là đủ rồi."
"Biết rồi." Yến Thu Xu bày ra bộ mặt ghét bỏ, đưa tay ra kéo cổ áo chàng.
Tiêu Hoài Đình muốn tự mình cởi nhưng bị nàng từ chối, chỉ có thể ngoan ngoãn để cho nàng cởi. Vừa cởi áo ngủ rộng rãi ra đã để lộ băng gạc bị máu nhuộm đỏ bên trong.
Lúc này vẫn chưa có kỹ thuật khâu lại, chỉ có thể để nó tự lành, cũng may còn có băng bó.
Cho dù vết thương trên lưng chảy máu nhuộm đỏ băng gạc nhưng vết thương trên tay vẫn ổn.
Thật ra vết thương trên lưng chàng không đáng sợ, chỉ có vết sẹo trước kia là trông hơi dữ tợn, còn đáng sợ hơn khi nhìn dưới ánh nến. Chỉ nhìn như thế, Yến Thu Xu có thể tưởng tượng được tình cảnh khi chàng bị thương.
Nàng thở dài một tiếng, hỏi: "Vết thương trên lưng lại chảy máu rồi, ta bảo Ninh Trác tới băng bó lại cho ngài nhé?"
"Không cần, nó chỉ chảy chút thôi, đừng quan tâm." Tiêu Hoài Đình lắc đầu: "Người bên ngoài không biết ta ở đây, hắn đến sẽ không tiện cho lắm."
"Ngài biết vậy là tốt rồi." Yến Thu Xu nở nụ cười, nàng kéo áo cho chàng rồi đi ra. Chỉ chốc lát sau, Ninh Trác tới băng bó cho Tiêu Hoài Đình. Nàng không ở lại xem mà ra bên ngoài đánh răng rửa mặt, thuận tiện bảo Thủy Mỗi giúp búi tóc. Sau khi làm xong, Ninh Trác cầm một đống đồ màu đỏ đi ra, lau mồ hôi trên mặt, cười với Yến Thu Xu: "Hương Quân, ngài ấy mất không ít máu, mấy hôm nay hãy làm nhiều món ăn bổ huyết có được không?"
"Ta biết rồi." Yến Thu Xu gật đầu, nhìn vào phòng lại hỏi: "Tình huống bên ngoài sao rồi."
Tối hôm qua hình như đám người không tra xét bao lâu đã đi, toàn bộ là nhờ vào Ninh Trác. Bây giờ Yến Thu Xu hơi hoảng sợ, không dám phái người đi kinh đô nghe ngóng tình huống, chỉ có thể hỏi thông qua hắn.
Ninh Trác tỏ vẻ bình tĩnh nói: "Không sao, Tuyên Vương điện hạ gặp chuyện, bây giờ được đưa về kinh đô chữa trị gấp. Bệ hạ đã rất lo lắng, tình trạng chảy máu quá nhiều, Thái y viện rối bời. Hoài Vương điện hạ rất tức giận, đang phái người tìm hung thủ. Dù sao cũng rất loạn cho nên đừng vội."
Yến Thu Xu gật đầu, nàng cũng cảm thấy càng loạn càng tốt.
Nếu lão hoàng để chết đi càng tốt hơn, bây giờ Tiêu gia khống chế hơn phân nửa binh quyền, lão hoàng đế chết rồi, Tiêu gia đã ủng lập() Xương Vương, những hoàng tử khác cho dù nhảy nhót cũng không làm nên chuyện gì.
[Chú thích: (
) Ủng lập: Ủng: giúp đỡ, Lập: đặt làm vua. Có nghĩa là giúp đỡ để người khác lên làm vua.]
Nhưng mà... Nàng nhìn Ninh Trác: "Ta tưởng rằng ngài đến vì Ngũ tiểu thư." Nhưng khi chuyện xảy ra vào tối qua thì không chắc. Nếu không phải bàn trước từ lâu, sao Ninh Trác có thể phối hợp như vậy, ngăn cản những người kia đến đây như thế?
Ninh Trác bị hoài nghi nên liền lúng túng tằng hắng một cái, thấy Tiêu Hoài Nhã không ở đây mới khẽ nói: "Tiểu cữu tử tương lai nói thì đương nhiên là ta phải nghe, quan trọng là ta chọn lựa nơi này."
"Ninh Trác! Ngươi nói bậy gì đó!" Tiêu Hoài Nhã khẽ kêu lên. Ninh Trác bị dọa giật mình một phen, chỉ là vừa rồi còn không thấy Tiêu Hoài Nhã đâu, bây giờ nàng ấy đã xuất hiện ở cửa viện. Sắc mặt hắn thay đổi, vội vàng chạy ra ngoài.
"Quay lại đây mau!" Tiêu Hoài Nhã quát lớn, nhưng đối phương đã chạy, nàng ấy đi theo, không biết khi nào trên tay đã xuất hiện một thanh kiếm gỗ đâm về phía hắn .
Bạn cần đăng nhập để bình luận