Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 363:

Đương nhiên là nàng rất thích rồi.
Yến Thu Xu nhìn những trái ớt không rời, nàng không nỡ buông tay, bỗng nàng phát hiện trên trái ớt dài có một vết răng, lập tức cầm lên xem. Tiêu Hoài Đình vội nói: "Đấy là do Tứ tỷ tò mò cắn một miếng, ta sợ phí nên giữ lại."
Yến Thu Xu cười khúc khích, nàng đã nói ớt này rất quan trọng, nếu tìm thấy thì phải bảo quản thật tốt. Không ngờ đến một quả ớt đã bị cắn vào mà chàng cũng không nỡ vứt đi.
Tiêu Hoài Đình bị cười cho đỏ mặt, nhưng bây giờ da chàng đen sạm lại nên cũng không nhìn ra là đỏ mặt, vẫn cố gắng ra vẻ đứng yên tại chỗ.
Yến Thu Xu cười đủ rồi, sự xa lạ sau gần nửa năm xa cách đã dần tan biến, ngữ điệu cũng tự nhiên hơn nhiều, nói: "Đa tạ Tiêu tướng quân, chỗ ớt này có từng đây thôi sao?"
"Không phải, ta đã lấy về không ít, nếu cô nương thích thì ta tặng hết." Tiêu Hoài Đình nói.
Yến Thu Xu gật đầu: "Được, có điều hạt giống ở trong, ta sẽ sai người đem một phần đến chỗ Diêu quản gia, để ông ấy tìm lão nông đến chăm sóc có được không nhỉ? Đúng rồi, hạt giống ớt ưa nước, trước tiên phải lấy nước ngâm hạt giống trong ba canh giờ, rồi dùng khăn tay ướt bọc lại, đặt ở nơi ấm áp, nhưng cũng không được nắng nóng quá, đến khi nói nảy mầm là có thể hái được rồi..."
Ớt có một điểm tốt, đó chính là hạt của nó có thể giữ lại, ăn vỏ ngoài thôi là được.
Đậu phụ mà họ vẫn ăn cũng chính là ăn hạt của cây đậu.
Thế nên bây giờ không thể ăn nhiều thì phải mang đi làm hạt giống.
Yến Thu Xu càng nói càng thích thú, haizz, sắp có một núi ớt rồi, nàng có thể ăn thỏa thích. Có thể làm mì ớt, bánh ớt, thậm chí là lẩu!
Đây mới là điều quan trọng nhất!
Nàng thích thú nên vẻ mặt càng tươi như hoa, vẻ đẹp ấy như thể đang tỏa sáng.
Tiêu Hoài Đình lắng nghe, ánh mắt không biết đã nhìn vào nàng từ lúc nào. Thỉnh thoảng nàng trầm mặc lại, chàng cũng định thần, nhận thức được rằng nhìn chằm chằm vào đối phương như thế là không tốt, nên đã hướng ánh mắt xuống dưới, rồi lại nhìn thấy miếng ngọc bội quen thuộc ở hông nàng, chàng híp mắt lại.
Nói mãi nói mãi, Yến Thu Xu bỗng nhận ra dường như chỉ có một mình mình độc thoại nãy giờ. Nàng ngẩng đầu nhìn, thấy chàng đang nhìn chằm chằm vào eo mình.
Khoan đã… Eo của nàng ư?
Nàng phản ứng lại, có gì ở eo mà phải nhìn chứ? Nàng mau chóng che miếng ngọc bội, gò má ửng hồng, hơi hoảng loạn mà nhìn chàng.
Là người đương sự, nàng bắt đầu thấy chột dạ!
Cái khác thì không nói, mẫu thân của chàng cũng vì lo cho nàng, có lẽ cũng sợ nếu nàng tùy tiện chọn một nam nhân để đính hôn thì sẽ hủy hoại danh tiếng, cộng thêm việc trước đây mà người Tiêu gia đã đồn đoán, nên dứt khoát lôi con trai mình đi làm vị hôn phu, Yến Thu Xu rất sợ Tiêu Hoài Đình không vui vì việc này, dù cho đây là chuyện chàng đã đồng ý.
"Khụ khụ!" Tiêu Hoài Đình khẽ ho một tiếng, thu ánh mắt lại, khẽ nói: "A Xu cô nương, quà tặng ta chuẩn bị đã được đưa đến rồi. Quân đội vẫn còn chút việc, ta xin phép đi trước."
Yến Thu Xu vội gật đầu.
Nhưng khi thấy chàng thanh niên quay người rời đi, nàng buột miệng gọi với lại: "Tiêu tướng quân, chuyện... chuyện đính hôn..."
Tiêu Hoài Đình dừng bước, không ngoảnh lại, thấp giọng nói: "Đó là ta đồng ý, cô nương không cần phải thấy khó xử."
Yến Thu Xu càng nóng bừng mặt, nàng xoa xoa hai gò má mình, nóng hôi hổi. Nàng đứng ngây ra: "Ta hiểu rồi…”
Tiêu Hoài Đình nghe thấy nàng nói câu đó xong, chàng mím môi, rảo bước rời đi.
Yến Thu Xu thở phào nhẹ nhõm, đầu óc vẫn chưa bình tĩnh trở lại, bỗng nhiên người nam nhân vừa rời đi lại quay về, vội nói: "Đúng rồi, lần này đi ngang qua Vụ thành, ta còn mua một ít đặc sản mang về, là do Tứ tỷ nói sợ cô nương mong nhớ quê nhà, bảo ta mang đặc sản về. Còn gặp cả Triệu Thục Hồng nữa, cô nương có nhớ không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận