Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 220:

Cho nên ta nghĩ, có thể mời Yến cô nương đến ở trong phủ đệ mấy ngày có được hay không?”
*Phủ đệ: nơi ở của các vương tôn, hoàng tử, công chúa.
Yến Thu Xu: “???”
Chỗ ở hai ngày?
Yến Thu Xu dù thế nào cũng không ngờ tới có một ngày nàng lại có thể trở thành người dỗ trẻ.
Lại nhìn ánh mắt mong đợi của Xương Vương phi, rồi lại nhìn đôi mắt sáng rực của A Hoành cùng với ánh mắt hơi sáng lên của Chu Chiều Cần, nàng cảm thấy vô cùng áp lực.
Cái này… Có nhận hay không đều rất phiền não.
Nếu nhận thì phải tới một nơi xa lạ, lại còn là địa bàn của hoàng tộc. Ai cũng biết người của hoàng tộc cho dù phu thê Xương Vương có dễ chung sống nhưng những người khác lại không như vậy, hơi không cẩn thận thôi là có thể gây ra chuyện rồi. Nhất là nàng với Tiêu gia bên này, hết lần này tới lần khác lại không rõ thân phận, nếu mà có người nào không vừa mắt Tiêu gia, tìm nàng trút giận thì nàng cũng chẳng có cách nào.
Còn nếu không nhận, đứa nhỏ Chu Chiêu Cần này thay đổi quá nhiều, nếu chỉ là tình huống bình thường thì không thể nào đột nhiên gầy đi nhiều như vậy được, chắc chắn bên trong có ẩn tình khác. Hơn nữa nàng có chút lo không biết có phải đã đắc tội với người nào rồi không?
Nhưng không đợi Yến Thu Xu lên tiếng, Đông Đông đã nhanh chóng nhảy xuống ghế, lớn tiếng nói: “Không được!”
Giọng nói trong trẻo của tiểu hài tử rất lớn khiến tất cả những người lớn đang ngồi ở đây đều giật mình, tất cả mọi người đều nhìn qua.
Đông Đông đã lộc cộc chạy đến bên cạnh Yến Thu Xu, hoảng hốt bảo vệ nàng, lắc đầu kháng cự nói; “Không được! A Xu tỷ tỷ không được đi!”
Tiêu phu nhân: “…”
Bà đen mặt nói: “Đông Đông, tới đây, nói chuyện đàng hoàng!”
Đông Đông đứng bất động, cảnh giác nhìn người lớn, sợ bọn họ đưa người đi mất.
Tạ Thanh Vận che miệng cười khẽ, những người khác hoặc ít hoặc nhiều cũng lộ ra vài phần vui vẻ.
Hai phu thê Xương Vương cũng tức cười, lúc này A Hoành cũng giật giật tay áo Xương Vương phi, lắc đầu nói: “Nương, không muốn…”
Xương Vương phi lập tức xin lỗi: “Xin lỗi Đông Đông, là ta không tốt, không suy xét nhiều như vậy, ta không cướp A Xu tỷ tỷ của cháu đâu.”
Yến Thu Xu dở khóc dở cười, nhưng lại khẽ thở phào.
Đông Đông nghi ngờ nhìn nàng ấy, dường như đang phán đoán xem nàng ấy có nói thật không, sau khi xác nhận mới mím môi nhưng cũng không về luôn mà đứng dựa bên chân Yến Thu Xu.
Yến Thu Xu cười tủm tỉm xoa xoa đầu cậu nhóc, nhìn về phía Xương Vương phi, uyển chuyển từ chối: “Đa tạ Vương phi ưu ái, chỉ là tính cách A Xu nhát gan, cũng đã quen ở Tiêu gia rồi, chỉ có thể phụ sự nhờ vả của người.”
Nàng vừa dứt lời, tiểu nam hài luôn yên lặng cúi đầu không lên tiếng, đột nhiên hai giọt nước mắt rơi bộp xuống quần áo, khiến cho màu vải hai chỗ đó đậm hơn.
Xương Vương phi lòng đầy tiếc nuối, nhưng cũng không biết phải nói thế nào, thở dài một tiếng.
Tiêu phu nhân nhìn thấy rõ hai giọt nước mắt kia, bà thở dài một tiếng. Tuy bà hận Tam hoàng tử nhưng đứa bé này mới năm tuổi, cũng chỉ bằng Đông Đông, bà không thể tàn nhẫn bỏ mặc thằng bé được.
Dù sao thì chuyện của người lớn cũng không liên quan đến trẻ con. Bà khẽ cắn môi, nói: “Nếu Vương phi không để ý thì có thể để hai Hoàng tôn điện hạ ở lại Tiêu gia vài ngày. Dù sao hiện tại Tiêu gia cũng có nhiều hải tử, có thể chơi với bọn họ. A Xu thích nấu ăn, hai Hoàng tôn điện hạ cũng thích ăn, có lẽ cũng giống nhau.”
“Cái này…” Trong lòng Xương Vương phi khẽ động, đề nghị này tốt thì tốt thật đấy nhưng mà sợ hài tử không đồng ý.
Chỉ là tiểu nam hài vẫn luôn không lên tiếng, thấy nàng ấy nhìn qua thì giương đôi mắt long lanh lên, chậm rãi gật đầu.
Xương Vương phi thoải mái cười: “Thế thì A Cần, ta sẽ đi nói với Hoàng gia gia của cháu một tiếng. Nếu ông ấy đồng ý, ta sẽ đưa cháu tới.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận