Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 75:

Lúc này không nói gì, chỉ cười một tiếng lại khiến sắc mặt Tam hoàng tử tái xanh, âm trầm nói: "Đã như thế, cô nương kia ở lại Tiêu phủ, cùng sống chết với Tiêu gia đi!"
Mấy chữ cuối cùng, hắn nói vô cùng âm trầm dường như đã tính được cái chết của người Tiêu gia.
Nói xong, hắn nắm tay con trai muốn đi ra ngoài.
Chu Chiêu Cần mím môi: "Con không đi!"
Nhìn gà và bánh kem ngon lành kia, hắn vẫn chưa được ăn mà!
Gương mặt nam nhân tối đen dường như còn đen hơn, một giây sau hắn hất tay con trai ra, lạnh lùng đi ra ngoài.
Chu Chiêu Cần trợn to mắt, không ngờ cha ruột lại làm thế, hơi bối rối nhìn nãi ma ma. Nãi ma ma cũng nghiêm mặt, hắn mới ý thức được cha ruột tức giận thật rồi.
Trong lòng hắn bối rối, trên mặt không khống chế nổi: "Hu hu..."
Đứa nhỏ vừa khóc đã phá vỡ bầu không khí ngưng trọng nơi đây, gương mặt cứng đờ của Yến Thu Xu nở nụ cười. Mặc dù đứa nhỏ này hung hăng nhưng chẳng hiểu sao lại buồn cười.
Nàng cầm một miếng bánh kem đưa qua: "Được rồi, đừng khóc, mời đệ ăn bánh kem."
"Hu hu... Nấc..." Chu Chiêu Cần khóc nức nở, ánh mắt long lanh nhìn Yến Thu Xu ở trước mặt. Sau đó, ánh mắt nhìn chằm chằm bánh kem, khóc cũng không khóc, vừa nãy còn khóc rất to tiếng, còn nấc một cái.
Hắn đưa tay cầm bánh kem, cầm muỗng lên ưm một miếng.
"Ồ! Ngọt quá, ngon quá!"
Sau cơn mưa trời lại sáng, cảm giác hốt hoảng của Chu Chiêu Cần bị đồ ngọt trấn an, lại ăn thêm mấy miếng, nở nụ cười ngượng với Yến Thu Xu: "Cảm ơn tỷ."
"Đừng khách sáo." Yến Thu Xu cười một tiếng, lại thúc giục quản sụ phát bánh kem đi.
Mấy đứa nhỏ không có người thân bên cạnh cũng bị hù dọa, người nhìn ta, ta nhìn ngươi không dám nói gì, cũng may lúc này quản sự đưa bánh kem đến.
Bọn nhỏ ăn đồ ngọt, sự sợ hãi trên mặt đã phai đi nhiều.
Vào lúc này, thiếu niên chế giễu khiến kẻ địch đi mất cũng nhìn đứa nhỏ trong ngực, dịu dàng nói: "Đông Đông, con còn chưa ăn bánh kem, có muốn ăn không?"
Đông Đông thút tha thút thít ngẩng đầu, mắt mũi đã đỏ lên nhưng nghe lời này vẫn gật đầu.
*
Cảm xúc của trẻ con đến nhanh, đi cũng nhanh.
Ban đầu, mọi người vì hai người lớn cãi nhau mà không khí trở nên căng thẳng nhưng ăn đồ ngọt lại nhanh chóng trở nên vui vẻ.
Bánh kem này đối với đứa trẻ chưa ăn qua đúng là rất ngon, bánh kem mềm mại ngon miệng, mứt hoa quả trên đó cũng ngọt ngào, tất cả mọi người ăn vô cùng thỏa mãn.
Chỉ có Đông Đông từng ăn rồi, mặc dù cảm thấy ngon nhưng thiếu đi sự mới mẻ và ngạc nhiên, cảm thấy không hứng thú lắm.
Mặc dù bọn nhỏ mới năm tuổi, cho dù mưa dầm thấm đất biết địa vị chênh lệch nhưng cũng không nghĩ sẽ kém xa như thế.
Cho dù nhà Tam hoàng tử không biết dạy con, dù là hoàng đế vì mặt mũi và thanh danh cũng sẽ không có thái độ lớn lối như thế. Đây là một cú sốc về mặt nhận thức với một đứa trẻ được hai nhà nuông chiều lớn lên như hắn.
Yến Thu Xu xoa đầu hắn, cười nói: "Đông Đông, thật ra ngoài bánh kem thì ta còn chuẩn bị một món ăn khác cho đệ, nhưng đệ phải đoán đúng mới có được."
Đông Đông miễn cưỡng bình tĩnh lại, hỏi: "Là món gì?"
"Một món tên bánh tart trứng." Yến Thu Xu cười tủm tỉm nói: "Đệ đoán xem nó là ngọt hay là mặn."
Nàng cố ý nhấn giọng ở chữ ngọt này.
Đông Đông chớp mắt không nghe ra, nghiêm túc cắn ngón tay suy tư, thử dò hỏi: "Mặn..." Vừa nói một chữ thì đầu bị gõ một cái, hắn vội che trán trừng mắt nhìn tiểu thúc thúc.
Thiếu niên buồn cười nói: "Cho cháu một cơ hội, trả lời lần nữa, mặn hay ngọt ?”
Đông Đông giật mình, ngượng ngùng nói: "Ngọt!"
Yến Thu Xu bật cười một tiếng: "Đáp đúng rồi! Thủy Mỗi, lấy qua đi."
Thủy Mỗi đi từ phía sau cầm hộp cơm thứ hai qua, mở hộp cơm ra là loại giống bánh kem nhưng lại không giống vị thơm ngọt, khiến những người bạn nhỏ khác thi nhau liếc mắt nhìn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận