Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 130:

"Thật sự mập lên rất nhiều sao?" Đông Đông lau cái miệng đầy dầu ớt của mình, cúi đầu nhìn cái eo tròn trịa của mình, cái bụng tròn vo, cùng với cánh tay mập mạp, trong ánh mắt tràn ngập kháng cự, nhưng sâu trong đáy mắt lại là... tràn ngập sự không tự tin.
Chu Chiêu Hoành gặm đùi gà, gật đầu khẳng định: "Ừ! ”
Đông Đông nhất thời có cảm giác như sấm giữa trời quang, khuôn mặt tràn đầy mất mát nhưng động tác đưa thức ăn vào miệng trên tay lại không hề dừng lại.
Tiết học trước là cưỡi ngựa bắn cung, bọn họ cần phải thay y phục cưỡi ngựa, gần đây Đông Đông phát hiện y phục càng ngày càng chật, còn cảm thấy là do mình mặc nhiều, bởi vậy đôi khi sẽ cởi bớt một hai cái, đảm bảo vẫn có thể mặc vừa y phục cưỡi ngựa.
Cho đến khi vào học, bởi vì dùng sức quá mạnh, y phục kia..."phựt" một tiếng rách toạc ra!
Cậu bé lập tức đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích.
Ngựa của đứa trẻ khác đều lộc cộc chạy qua cậu, trận cưỡi ngựa bắn cung này, cuối cùng kết thúc bằng việc cậu bé giành được hạng bét, cung nhân sắp xếp y phục cho cậu lúc sửa sang lại y phục thì phát hiện quần áo của cậu bị rách không khỏi ngạc nhiên, theo bản năng thốt ra một câu: "Thì ra thiếu gia mập lên nhiều như vậy, vài hôm nữa nô gia sẽ may cho cậu mấy bộ lớn hơn một chút..."
Đông Đông càng khiếp sợ, những lời sau đó cũng không nghe rõ nữa, ngây ngốc theo đám đông chạy tới nhà ăn dùng cơm, khi nhìn thấy Chu Chiêu Hoành bèn hỏi một câu.
Nhưng mà không nghĩ tới thứ nhận được vẫn là câu trả lời khẳng định như vậy.
Cậu bé định đưa bàn tay mập mạp lên mặt nhéo thử, nhưng dầu ớt trên đó vẫn chưa lau sạch, chỉ đành từ bỏ, khuôn mặt trắng trẻo tròn trịa như bánh bao nhăn lại, đau lòng nói: "Được rồi, vậy sau này ta sẽ ăn ít lại.”
Chu Chiêu Hoành nghĩ cười nói: "Vậy cái gì ngươi không ăn cứ đưa đây cho ta ăn, ta ăn được! ”
Đông Đông nhìn cậu một cái, hai người quen nhau đã được hai tháng nay, người trước mắt rõ ràng cũng được cậu bé nuôi mập, trưa nào cũng ăn thịt, ăn không hết còn có thể mang về ăn tiếp, vốn là cây sào tre ốm o gầy gò, hiện tại đã biến thành cây sào tre béo tốt mập mạp.
Nhưng mà hắn mập không giống mình mập, hắn ngược lại...trông còn đẹp hơn!
Trắng trẻo sạch sẽ, ánh mắt sáng ngời, hai má có thịt, cũng không còn dáng người lẻo khoẻo gió thổi là ngã kia nữa.
Ghen tị!
Ánh mắt Đông Đông oán hận, lại nhìn hộp cơm một lúc lâu, cuối cùng chỉ đành bịn rịn lấy đi hai cái cánh gà, còn lại toàn bộ đẩy đến trước mặt Chu Chiêu Hoành: "Cho ngươi, cho ngươi!”
"Cảm ơn Đông Đông! "Chu Chiêu Hoành vui vẻ cười tươi.
Chu Chiêu Cần nhìn một màn tình cảm hữu hảo này, tâm tình vốn đã sa sút lại càng thêm khó chịu, bực bội hậm hực mấy tiếng, miệng méo xệch, đồ ăn trước mặt cũng không thấy ngon nữa.
Tất cả mọi người đều là bạn đồng môn, bọn họ còn đều học chung lớp vỡ lòng, vì sao Tiêu Bình Châu cho Chu Chiêu Hoành nhiều đồ ăn như vậy, lại chỉ cho hắn có hai miếng que cay? !
Gần đây rõ ràng hắn đã được ăn uống tốt hơn, nhưng so với Đông Đông hồi trước sinh nhật vẫn gầy hơn một chút, trong mắt cũng thiếu đi sự bá đạo cùng tự tin trước kia mà thay vào đó dường như chất chứa rất nhiều ủy khuất.
Hai thằng bé theo hầu của hắn nhận thấy bèn lưu luyến đưa một miếng cay trong đó qua: "Điện hạ, ngươi có ăn không? ”
Chu Chiêu Cần phẫn nộ nói: "Không cần! Ta còn lâu mới ăn.”
"Vâng." Thằng bé theo hầu thấy vậy vội rút que cay về bỏ vào miệng mình.
Thật sự rất ngon!
"A Xu tỷ tỷ nhà Tiêu Bình Châu thật sự quá lợi hại!”
"Đúng vậy, Tiêu Bình Châu thật có phúc!”
"Người nọ cũng rất có phúc, được ăn nhiều như vậy! Ta đếm rồi, mười miếng luôn đấy..."
Thanh cay không lớn, cũng chỉ dài khoảng hai phân, một miếng cũng mỏng, bọn họ được chia ba miếng, nhưng vừa mới nếm được mùi vị thì đã hết mất, nhưng mà trên bàn bên cạnh, Đông Đông đẩy cho Chu Chiêu Hành hẳn một đĩa nhỏ, trông có vẻ rất nhiều.
Đám trẻ bây giờ cũng rất thân thiện với Đông Đông, vì vậy không hề giấu giếm mà thể hiện ra sự ghen tị của chúng.
Động tĩnh này Đông Đông cũng đã nghe thấy, cậu bé nhìn qua đĩa que cay, sau khi hỏi Chu Chiêu Hoành thì chủ động đưa qua: "Cho các ngươi ăn đấy.”
"Cảm ơn Bình Châu!" Bọn trẻ vui vẻ nhận lấy, chia nhau chỗ que cay được cho.
Bạn cần đăng nhập để bình luận