Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 391:

Hồng Sở Phúc nhận ra, ôn hòa giải thích: "Mẫu thân Minh Vãn là người Thẩm gia, là biểu huynh muội với phu quân Tam tiểu thư Tiêu gia. Tiêu gia và Thẩm gia cũng xem như là thân thích."
Yến Thu Xu hiểu ra, nụ cười vui vẻ hơn nhiều: "Thì ra là thế."
Phó Minh Vãn cười nói: "Đúng thế, A Xu tỷ tỷ, qua mấy tháng nữa chúng ta là thân thích, sau này có thể tới ăn dâu tây miễn phí không?"
Yến Thu Xu cười đến mức mặt bắt đầu nóng lên: "Đương nhiên là được."
Hồng Sở Phúc thấy nàng lúng túng, đẩy đẩy tay vài cái, cười nói: "Được rồi, chúng ta cùng ăn cơm trước đi."
Yến Thu Xu khẽ thở phào nhẹ nhõm, bưng bình sứ màu hồng lên, mở ra rót rượu cho các nàng: "Đây là rượu dâu tây ta ủ, mùi rượu rất nhạt, vừa lấy ra khỏi hầm lạnh, hai người nếm thử xem."
Nàng rót cho Phó Minh Vãn trước, khi muốn rót cho Hồng Sở Phúc thì nàng ấy nói: "Ta không biết uống rượu, rượu này uống có say không?"
Yến Thu Xu chần chờ một chút: "Chắc là không đâu? Rượu này mới ủ bảy ngày, hương vị rất nhạt."
"Không sao, ở chỗ này mà tỷ còn không yên lòng à? Buổi tối chúng ta ngủ cùng nhau, không sao đâu." Phó Minh Vãn dửng dưng nói, tay đã bưng lên nhấp một hớp.
Nàng ấy muốn học theo phụ thân, cho lên miệng nhấm nháp một phen.
Nhưng vị rượu lạnh buốt, vừa mới cho vào miệng, vị chua ngọt đã chảy vào lưỡi, mát lạnh khiến nàng giật mình, quên mất muốn học theo cách phẩm rượu của phụ thân.
Rượu kia chảy thẳng vào cổ họng, quả nhiên hương vị rất nhạt, chỉ hơi có mùi rượu, hơi nóng nhưng dường như không khiến người ta say.
Phó Minh Vãn uống xong liền nhướng mày: "Ai da! Mùi vị không tệ chút nào!"
Hồng Sở Phúc tò mò, cũng bưng một chén lên nhấp thử, vui vẻ nói: "A, đúng là không tệ! Có mùi rượu nhẹ, chua ngọt rất khai vị!"
Yến Thu Xu thấy vậy cũng uống một hớp, trước đó nàng thử không có đá, mùi rượu hơi nồng. Sau khi được ướp lạnh thì mùi rượu nhạt hơn, giống như uống nước trái cây. Vừa chạm vào đầu lưỡi thì hơi có mùi rượu, nhưng nhiều hơn là vị chua ngọt quen thuộc của dâu tây.
Chua chua ngọt ngọt, đúng là rất khai vị, nàng uống xong cười nói: "Khai vị rồi vậy ăn nhanh lên, những món này hai người nếm thử đi, thích món nào ngày mai có thể chọn. Đúng rồi, món này làm từ ớt, gọi là ớt xanh da hổ, là Tiêu tướng quân mang giống về. Hạt giống được gieo xuống rồi, chắc mấy tháng sau là có thể thu hoạch, chắc là có thể ăn ở quán trong phố mỹ thực kia."
"Ớt xanh da hổ sao? Tên này nghe lạ quá."
"Vậy ta không khách khí nữa."
Hai người quan sát ớt xanh một phen, từng quả ớt được đặt ngăn nắp trên đĩa ngọc màu trắng. Nếu không phải bị cắt thành từng đoạn thì sẽ rất đẹp, ớt xanh đuôi nhọn, phía trên phần vỏ có đường vân nổi bật lên hai chữ da hổ.
Thật ra các nàng đã ăn những món khác ở phố mỹ thực, duy chỉ có món ớt xanh da hổ này chưa từng thấy qua. Hai người không hẹn mà cùng động đũa kẹp một đoạn ớt xanh cho vào miệng.
Trong miệng vừa có mùi rượu lạnh buốt, lúc này ăn vào đồ ăn nóng hổi cảm giác vô cùng thỏa mãn. Thật ra ớt xanh có cảm giác hơi mềm, vì nó được nấu trong thời gian khá dài.
Mùi thơm đậm đà, khi cắn cảm thấy ớt xanh mềm nhưng bên trong còn cứng, vị cay không lộ ra nhưng khi ăn lại thấy rất vừa miệng.
*
Phó Minh Vãn ngạc nhiên không thôi: "Hương vị rất ngon!"
Hồng Sở Phúc cũng nói: "Vô cùng ngon, cảm giác mềm tan!"
"Hai người thích là được rồi!" Hai người liên tục gật đầu, nói đến mỹ thực, tiểu cô nương luôn vô cùng vui vẻ. Hồng Sở Phúc nhiệt tình hơn nhiều: "Chúng ta đã nếm thử đa số món ăn ở quán trong phố mỹ thực rồi, món nào cũng thích cả! Nhất là cá nướng, ăn ngon vô cùng!"
Yến Thu Xu vui vẻ nói: "Ừm, hôm nay lần đầu đãi khách nên quên hỏi khẩu vị của hai người, ngày mai ta sẽ cho hai người ăn ngon hơn nữa!"
Hai người liên tục gật đầu, ăn không dừng đũa, cánh gà vô cùng ngon.
Bạn cần đăng nhập để bình luận