Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 132:

Khúc mắc giữa người lớn gây ra tử thương vô số, trong mắt tiểu hài tử lại chỉ có tức giận hay không, hắn cũng không biết lý do phụ thân hắn tức giận, kỳ thật chỉ là bởi vì hắn ta tham lam, ham muốn quân quyền Tiêu gia mà thôi, chỉ trích mẫu thân hắn chẳng qua là nhát gan giận chó đánh mèo.
Bất kể có nàng hay không, có tiệc sinh nhật hay không, hai bên chung quy đều sẽ xảy ra chuyện.
Nhất là Tam hoàng tử tính tình duy ngã độc tôn, sau lưng lại giở không ít thủ đoạn xấu xa hèn hạ, những chuyện tương tự như Kiều gia tuyệt đối sẽ không chỉ xảy ra một lần.
Nhưng Chu Chiêu Cần không hiểu, hắn chỉ cảm thấy nếu nàng không tức giận, Tiêu gia sẽ không tức giận, như vậy phụ thân sẽ không tức giận, sẽ không đánh mẫu phi, hết thảy sẽ trở về như cũ.
Nhưng trên thực tế thủ phạm cũng là nàng, để cho tất cả bại lộ trước hơn một năm.
Nghĩ đến đây, trong lòng Yến Thu Xu cũng hết sức nghẹn ngào, nhưng cho dù như vậy, nàng cũng không làm được gì.
Nàng thở dài: "Xin lỗi, những việc này chúng ta không quản nổi.”
Tức thì nước mắt Chu Chiêu Cần liền thi nhau rơi xuống, nghẹn ngào, nhưng không nói thêm gì nữa, hắn có thể đi tới trước mặt Yến Thu Xu, đã là hành động xốc nổi sau khi lấy hết dũng khí, nói một lần, đối phương cự tuyệt, nỗi ấm ức tức nghẹn trong lòng hắn đã tiêu tan, không cách nào mở miệng nữa.
Đương nhiên hắn cũng mơ hồ cảm giác được, rất nhiều chuyện không phải một đứa trẻ năm tuổi như hắn có thể xử lý được.
Chu Chiêu Cần không nói gì nữa, lặng lẽ xoay người chuẩn bị rời đi.
Yến Thu Xu nhìn thời gian, thời gian này hẳn đang là giờ cơm trưa ở thái học viện, hắn đột nhiên chạy tới đây, tính toán thời gian đi trên đường, sợ là còn chưa ăn cơm trưa.
Vừa lúc chính nàng cũng bởi vì một ít chuyện mà lỡ bữa, cũng chưa ăn, liền gọi một tiếng: "Điện hạ, có muốn ở lại chỗ này ăn chút gì không?”
Chu Chiêu Cần dừng bước, đôi mắt ửng đỏ long lanh nước nhìn nàng, đôi mắt kia phảng phất biết nói chuyện, đang hỏi: Thật sự mời hắn ăn cơm sao?
Yến Thu Xu cười: "Đệ lại đây, ta đang gói bánh bao, còn đang định nhờ người đến giúp đấy.”
"Ta làm được không?" Chu Chiêu Cần hỏi một câu.
Yến Thu Xu câm lặng, xem ra mấy ngày nay, tính tình phụ thân đại biến, ảnh hưởng đến hắn quá lớn, một tiểu bá vương như hắn lại hỏi ý kiến nàng, hoàn toàn không còn bộ dáng đương nhiên phải thế khi yêu cầu nàng rời đi lúc ở trên yến hội sinh nhật.
Nàng ra sức gật đầu: "Đương nhiên được chứ, Thủy Mỗi, đi giúp đệ ấy rửa tay, rửa sạch rồi chúng ta cùng nhào bột, làm tiểu long bao!”
Đôi mắt Chu Chiêu Cần khẽ sáng lên, cất chân lạch bạch chạy tới, theo Thủy Mỗi đi rửa tay, vén tay áo lên cao, lộ ra cổ tay trắng trẻo mập mạp, ngay sau đó Yến Thu Xu liền cực kỳ hào phóng ngắt một ít bột trong cục bột lớn đưa cho hắn: "Đây là bột của đệ, phải dùng sức nhào nó, nhào xong là chúng ta có thể gói. ”
"Vâng! "Hắn cũng ra sức gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt tràn đầy thích thú.
Gói bánh bao, việc này không khó.
Cái khó là làm thế nào để nhân có thể ngon.
Ban đầu Yến Thu Xu làm bánh bao, nhân bánh lúc đó cứng như...thịt viên, từng viên được bọc lại, cũng không có nước, dẫn đến thịt viên khô, ăn vào cũng khô, sau khi làm nhiều hơn mới dần dần học được kỹ năng.
Có thể cho thêm một ít nước vào trong nhân.
Để giữ hương vị, nước này, tốt nhất là nước gừng được đun qua, lượng nước không được quá ít, nếu không nhân vẫn cứng, cũng không được quá nhiều, dễ bị loãng quá.
Sau đó thêm nước tương, muối, đường và các loại gia vị khác, sau khi khuấy đều thì rắc hành lá, đổ dầu nóng vào rồi khuấy lại lần nữa.
Nhân làm xong là đã có thể gói bánh bao.
Làm tiểu long bao cần phải khéo léo tinh tế, đặt một viên nhân lên lớp vỏ mỏng to cỡ lòng bàn tay, ba ngón tay nắm lấy mép bắt đầu gấp lại, gấp xong một vòng liền tạo thành hình một bông hoa xinh xắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận