Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 232:

Yến Thu Xu thì nắm tay Chu Chiêu Cần chậm rãi đi theo sau.
Lý ma ma hoàn toàn không được để ý tới, hệt như một người vô hình mặt đen không chịu nổi nhưng lại có chút bất đắc dĩ đến sốt ruột.
Đương nhiên bà ta hiểu được ám chỉ của Quý phi nương nương, vốn bà ta cũng không phải ma ma cho Chu Chiêu Cần bú sữa, bên phía Tam hoàng tử kia, ngoại trừ việc bản thân hắn là hoàng tử, hoàng đế không nỡ giết ra thì tất cả những người khác đều chết gần hết, ma ma cho Chu Chiêu Cần bú sữa cũng đã chết.
Quý phi liền phái bà ta tới, muốn bà ta dụ dỗ lừa gạt khiến Chu Chiêu Cần căm thù hai phu thê Xương Vương, ai ngờ còn chưa kịp phản ứng thì đã đổi chỗ rồi. Quý phi bên kia cũng có tin tức, nếu đã vậy thì còn không bằng đi châm ngòi quan hệ giữa Tiêu gia với Xương Vương.
Chuyện này phù hợp hơn, Quý phi nương nương cũng đã tìm được cớ rồi, đến lúc thật sự không chăm sóc tốt sẽ quang minh chính đại phạt bọn họ.
Nhưng Chu Chiêu Cần mấy ngày đều không chịu ăn uống gì hết, hôm nay vừa mới qua đây đã ăn hết một bát cơm, bây giờ còn rất để ý đến cái gọi là bánh quy gì gì đó này, nhìn chỗ kẹo kia xem, ăn hết sách thế này thì làm sao mà gầy cho nổi? Sao có thể.
Mấu chốt là dù bà ta có cố ý giày vò thế nào đi nữa thì Yến cô nương tâm cao khí ngạo kia cũng chẳng hề để ý, còn vô cùng kiên nhẫn với Chu Chiêu Cần, làm bà ta cứ như đánh lên bông vậy, chẳng có chút tác dụng nào.
Nếu thật sự không dùng được chút nào thì với thủ đoạn của Quý phi nương nương, bà ta thật sự không dám nghĩ tới.
Lý ma ma rất sợ, bước nhanh chân đi cùng, đang định mở miệng nói thử độc.
Cô nương trước mặt đã nhanh chóng để cho bà ta cầm lấy: “Chỉ được một cái, nhanh lên.”
Sắc mặt Lý ma ma tối sầm lại, nhưng hết lần này đến lần khác đây lại là Tiêu gia, bà ta không dám sự quá mức kiêu ngạo, chỉ có thể bực bội cầm lấy một miếng, trong lòng còn nói thầm cái gì mà có tài nấu nướng, toàn làm ra mấy thứ kỳ quái, còn chưa bao giờ thấy qua, ngon được bao nhiêu…
Nhưng vừa mới bỏ bánh quy vào miệng, Lý ma ma lại sửng sốt.
So với món cơm rang hôm qua, chiếc bánh quy trong tay này mới chính là thứ kinh diễm!
Giòn xốp đến tận vị cuối cùng, nhìn có vẻ khô cứng khó nhai nhưng chỉ dính chút nước miếng đã mềm xuống, vị sữa thơm nồng cùng vị ngọt xen lẫn với chút xíu mặn, ngọt mà không ngấy. Hơi dùng sức cắn, bánh quy dường như vỡ vụn trong miệng, tiếng nhấm nuốt giảm dần rồi hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại mùi sữa ngọt thơm giữa môi răng bà ta.
Mùi vị kia…
Bà ta có cảm giác mình có thể ăn được nữa vậy.
Chỉ là suy nghĩ này vừa hiện ra, chợt nghe thấy nữ tử kia cười híp mắt đưa bánh quy đến trước mặt bốn đứa trẻ: “Đây là phần hôm nay của mấy đứa, không được ăn nhiều hơn, nếu không sẽ không thể ăn cơm trưa được.”
Tiếp theo là những lời cảm ơn ngọt ngào của bọn nhỏ, Chu Chiêu Cần mấy ngày nay không tùy tiện mở miệng cũng khôn khéo học theo ba đứa nhỏ khác, chân thành nói: "Cảm ơn A Xu tỷ tỷ!"
Yến Thu Xu cười tủm tỉm nói: "Không có gì.”
Mỗi đứa bé được chia cho sáu cái bánh, còn dư lại hai cái cho nàng, Hứa ma ma với Thủy Mỗi năm cái là vừa hết.
Chia xong, Yến Thu Xu cầm lấy mười cái còn dư lại định đưa cho Thủy Mỗi và Hứa ma ma thì đột nhiên phát hiện ra có ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình. Nàng nhìn qua theo cảm giác thì thấy Lý ma ma đang nhìn nàng.
Thấy nàng nhìn qua, Lý ma ma đang muốn lộ ra vẻ tươi cười: “Cái bánh quy này đúng là tinh xảo, mùi vị rất tuyệt.”
Yến Thu Xu: "Cám ơn."
Sau đó nàng giao bánh quy cho người bên ngoài, vỗ vỗ tay: “Chúng ta sẽ làm thêm một phần! Mỗi viện một phần, Bình Tùng, Uyển Nhi lát nữa nhớ lấy về nha.”
Ba đứa nhỏ đang ăn vui vẻ nghe thấy liền gật gật cái đầu nhỏ: “Đã rõ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận