Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 124:

Lúc này, tiểu tùy tùng vẫn luôn đi theo hắn nhỏ giọng nói: "Điện hạ, hắn sẽ cho chúng ta sao?"
"Ta không biết!” Chu Chiêu Cần hừ một tiếng, đang định nói không có hứng thú, đột nhiên một bóng người đi tới, hắn theo bản năng nuốt xuống lời nói, ngẩn người quay đầu lại.
Hắn nhìn thấy Tiêu Bình Châu ở bên cạnh, cầm hai cái túi giấy trắng: "Của ngươi đây. Mỗi người một cái.”
Hắn vốn tưởng Đông Đông và mình có khúc mắc như vậy thì mình không thể thưởng thức thứ bánh ấy nhưng đột nhiên lại nhận được ngoài mong đợi khiến Chu Chiêu Cần giật mình sững người tại chỗ. Sau khi hắn cố gắng điều chỉnh hơi thở thì người trước mặt vẫn chưa rời đi.
Chu Chiêu Cần do dự một lúc rồi theo bản năng ôm chặt túi giấy trong tay, lòng thầm nghĩ người này có muốn rời đi không đây?
Lúc này, thị vệ đẩy hắn: "Điện hạ, phải cảm tạ ý tốt của họ."
Chu Chiêu Cần sững người và có chút phản kháng, hắn nhìn xung quanh, thấy những học trò khác cũng đang tò mò nhìn hắn, Tiêu Bình Châu vẫn đang nhìn hắn, sắc mặt Chu Chiêu Cần đỏ bừng, hắn khẩn trương đến mức quên cả lễ phép, vội vàng nói: “Cảm ơn, cảm ơn! "
Bởi vì vội vàng nói chuyện, hắn có chút lắp bắp. Nhưng chỉ như vậy thôi, Đông Đông đã rất hài lòng rồi, cậu bé mím môi cười: "Không có gì."
Sau đó Đông Đông chạy đến chỗ của mình, sai cung nhân mang số trứng cuộn còn lại đến nơi nghỉ ngơi, cậu bé không thể chờ đợi thêm nữa để có thể chia sẻ niềm vui của mình với Chu Chiêu Hành: “A Hành, vừa rồi bọn họ đều nói lời cảm ơn với ta ~ "
Đông Đông nói câu này với giọng trầm thấp, nhưng trong giọng điệu chán nản đó lại ẩn chứa rất nhiều niềm vui. Trước đây không ai dám bắt nạt cậu bé, nhưng cũng không ai chủ động bắt chuyện với Đông Đông nên cậu bé cảm thấy vô cùng cô đơn, nhưng Đông Đông có thể thấy rõ thái độ của mọi người đã thay đổi sau khi cậu bé mang đồ ăn A Xu tỷ đến. Chu Chiêu Hành nhìn thấy niềm vui của mọi người và cả Đông Đông ngay trước mặt, Chu Chiêu Hành mỉm cười: "Ừm, ta nghe nói rằng Đông Đông rất nổi tiếng."
Đông Đông cười khúc khích: "Không, A Xu tỷ mới vang danh!"
Cậu bé thầm cảm thấy may mắn vì có A Xu tỷ giúp đỡ, nếu không có tỷ ấy thì mọi người có thể sẽ chẳng bao giờ quan tâm đến Đông Đông. Nghĩ một hồi rồi Đông Đông che miệng cười và bắt đầu ăn. Cậu bé nghe lời Yến Thu Xu nói muốn ăn vặt thì phải ăn đồ ăn chính trước, cho nên bây giờ Đông Đông phải ăn trước rồi mới ăn trứng cuộn, Chu Chiêu Hành thấy vậy cũng làm theo, gần đây A Xu tỷ gửi đồ ăn rất nhiều. Chu Chiêu Hành ăn một miếng thịt thái lát, cậu bé luôn cảm thấy rằng món này chính là A Xu tỷ đặc biệt làm cho cậu bé!
Mọi người lặng lẽ thưởng thức món ăn ngon lành, có người ăn chả trứng, có người ăn và để chả trứng để về nhà chia cho gia đình. Bữa trưa đã trôi qua trong không gian đầy hương sữa này, tất cả phải mất nửa giờ cho bữa trưa trong khi bình thường mọi người có thể hoàn thành trong hai phần tư giờ, cung nhân sẽ chờ đợi, ăn trưa xong có thể nghỉ ngơi một lát.
Nhưng trước khi Đông Đông nghỉ ngơi, một đứa trẻ khác đã đến với anh ấy: "Bình Châu, đây là bánh ngọt ta mang đến!"
"Bình Châu, cái này cho ngươi, ta rất thích món biến tấu này, đầu bếp của ta làm tốt nhất là món biến tấu như này"
Chu Chiêu Cần do dự một chút, cuối cùng từ trong hộp đồ tráng miệng lấy ra một miếng đồ ăn, ấp úng nói: "Cái này cho ngươi..."
Hắn cho rằng mình sẽ nhận được ánh mắt kỳ lạ của Tiêu Bình Châu, không ngờ, một cậu bé ôm hộp bảo vật đã thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người, chẳng ai quan tâm đến hắn: "Tiểu Bình Châu, đây là món ăn vặt yêu thích của ta, mẹ ta bình thường không cho ăn, nhưng hôm nay ta cho ngươi."
Cậu bé nói với vẻ mặt đau khổ, nhưng khi mở chiếc hộp trên tay ra trong hộp là một hộp nhộng ve sầu chiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận