Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 219:

Hoài Vương, Thuận Vương, Tuyên Vương so với các huynh trước nhỏ tuổi hơn rất nhiều, bọn họ không thành hôn, hoàng thất cũng không có tôn bối, chỉ có hai người này, một người bị phụ thân khinh thường, xem nhẹ, một người thì tính tình kiêu ngạo, ngang ngược.
Ai mà ngờ đứa trẻ đang đứng trước mặt còn rụt rè hơn cả A Hoành năm đó, điều này thật khiến người ta phải xót xa.
Tiêu phu nhân cũng thất thần đôi chút, nhưng nghĩ lại thấy thế giới rộng lớn như vậy, những chuyện như này có thể xảy ra với bất cứ ai, một lát sau, bà đã lại phản ứng rất nhanh, mời bọn họ ngồi trong phòng khách: “Vương gia, Vương phi, bên này, mời.”
"Tiêu phu nhân không cần khách khí." Xương Vương phi cũng rất mực phải phép với Tiêu phu nhân, còn đặc biệt hành lễ, bà nắm lấy tay con trai của mình, tay kia cũng không buông Chu Chiêu Cần ra, hai tay hai bên đều dắt theo hai hài tử, chậm rãi bước đi, ánh mắt rất ôn nhu, A Hoành nói vài câu, nhưng vẫn không quên nhìn sang phía Chu Chiêu Cần.
Yến Thu Xu vẫn luôn theo dõi bọn họ, trong lòng nàng cũng cảm thấy được an ủi đôi chút.
Hắn không có mẫu thân, cha hắn thì bị giam cầm, nhưng dù sao hắn cũng được Xương Vương phi chăm sóc, do với A Hoành năm đó thì hoàn cảnh quả thực tốt hơn rất nhiều.
Tạ Thanh Vận bước đi cũng không nhanh, nàng lui ra phía sau hai bước, đi cùng Yến Thu Xu, nhẹ giọng nói: "A Xu yên tâm, Vương phi là người lương thiện, nhất định sẽ đối tốt với Nhị hoàng tôn."
Yến Thu Thư cười mỉm, gật gật đầu.
Nàng có chút lo lắng, cũng không phải chuyện gì khác, Tam hoàng tử bị giam cầm cùng Thái tử nhưng bọn họ không giống nhau, hắn ta đã tạo phản, bị giáng xuống làm thường dân, sau đó bị tống giam, phạm tội rất nặng, nếu như không phải là nhi tử của hoàng đế, hắn ta chắc chắn đã sớm bị tru di cửu tộc.
Dưới tình huống như thế, Chu Chiêu Cần đã mất cả cha lẫn mẹ, nếu sau lưng có người muốn báo thù thì chắc chắn không thể động đến Tam hoàng tử, chỉ còn lại Chu Chiêu Cần, dù gì thì hắn cũng mới chỉ có 5 tuổi.
Dù sao thì đó cũng là chuyện của hoàng thất, không đến lượt nàng can thiệp.
Tuy nhiên, ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, một loạt suy nghĩ khác liền đổ ập xuống người Yến Thu Xu.
Tiêu phu nhân tiếp đãi người nhà Xương Vương, Yến Thu Xu yên lặng ngồi xuống uống trà, không hé miệng nói bất cứ lời nào.
Nàng không định nhúng tay vào mấy chuyện này.
Cho đến khi nghe có tiếng gọi:
"Yến cô nương."
Yến Thu Xu giật mình, ngẩng đầu lên thấy Xương Vương phi đang mỉm cười nhìn mình, đối mặt với ánh nhìn của Xương Vương phi, nàng có chút ngượng ngùng.
"Có chuyện gì sao, Vương phi?"
Xương Vương phi liếc nhìn hai đứa bé đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế, cảm kích nói: “Đa tạ Yến cô nương đã chăm sóc cho tiểu tử nhỏ A Hoành này, trông nó hoạt bát và mạnh mẽ hơn rất nhiều, dạo này ta bận quá, không tiện tới nói lời cảm tạ, nhân dịp hôm nay tới đây, ta có một món quà nhỏ, mong Yến cô nương nhận lấy.”
Nàng ấy nhìn ma ma đứng bên cạnh.
Ma ma đưa tay lên, ra hiệu cho cung nữ đưa đến một chiếc hộp gỗ lớn màu đỏ, ma ma đích thân giao nó cho Yến Thu Xu.
Yến Thu Xu không ngờ lại có chuyện này, nàng sững sờ đứng dậy, do dự nhìn về phía Tiêu phu nhân.
Thấy Tiêu phu nhân gật đầu, nàng mới mỉm cười, hành lễ rồi nhận lấy món quà: “Đa tạ Vương phi, ta thực sự thích A Hoành, hắn là một đứa trẻ hiểu chuyện, chăm sóc cũng không tốn nhiều công sức. Vương phi quả thực khách khí quá rồi.”
Thủy Mỗi nhanh tay đón lấy, giúp nàng cầm chắc món quà.
Xương Vương phi nhếch miệng cười, thấy nàng tiếp nhận liền vui vẻ nói: "Thật ra ta còn có một yêu cầu hơi chút quá đáng, nghe nói Yến cô nương rất giỏi chơi với trẻ con, A Hoành cũng rất thích ngươi, dạo gần đây cảm xúc của A Cần có chút đi xuống. Hiện giờ đã có phủ đệ* mới, tuy rằng an toàn nhưng ta thật sự có quá nhiều việc, không còn có thể chăm chút mọi thứ chu toàn được nữa .
Bạn cần đăng nhập để bình luận