Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 335:

Nàng cầm thực đơn gõ nhẹ một cái, phòng riêng có thực đơn đặc biệt, phía trên đó gồm những món ăn giống như nhà hàng thông thường, có món chính, món thịt, món chay và các loại thức uống.
Ánh mắt nàng đảo quanh, nhìn từ trên xuống dưới: “Mang tới một phần thịt ba chỉ tỏi cay, cánh gà chiên tỏi ớt, sườn cốt lết tỏi, thêm một ly trà sữa lạnh.”
Nàng bình tĩnh gọi tên món ăn, sắc mặt thanh niên ngồi kế bên trở nên cứng đờ, thân là hoàng tử, từ nhỏ đến lớn, hắn ta chưa từng thấy người trong cung ăn qua những loại thức ăn có mùi nặng như vậy, sợ sẽ ám mùi đến chủ tử.
Cô gái trước mắt là người duy nhất ở trước mặt hắn ta gọi một đống thức ăn có mùi tỏi như thế đấy!
Vẻ mặt của tiểu nhị cũng rất quái gở, nhưng khách đã chọn món, hắn chỉ có thể tiếp nhận, thông báo một tiếng sẽ bưng lên sau, lại hỏi một câu: “Hai vị khách quan còn cần gì nữa không?”
“... Không cần.” Hoài Vương nói.
Tiểu nhị lập tức gật đầu: “Được, tiểu nhân lập tức mang đến cho người."
Hắn lanh lẹ đi ra ngoài, dặn dò phòng bếp ưu tiên làm trước.
Trong phòng lại im lặng không một tiếng động.
Hắn ta muốn mở miệng mấy lần, nàng lại cụp mắt nghịch ngón tay, trà sữa tới, nàng liền uống trà sữa, hoàn toàn không để ý bên cạnh còn có người, để cho nụ cười của hắn ta cũng trở nên gượng gạo.
“Hương Quân có vẻ như là hơi sơ sài nhỉ?” Hắn ta cảm thán.
Nàng cười khiêm tốn một tiếng: “Cũng tàm tạm, đời người ngắn ngủi, không sơ sài một chút thì vừa không thoải mái lại làm cho bản thân khó chịu hơn."
Lông mày hắn ta nhíu lại, cười nói: “Hương Quân định sẽ ở lại Tiêu phủ cả đời sao?”
“Ừm, mọi thứ trước mắt đều rất tốt." Nàng nói.
Hắn ta đang muốn nói gì đó, tiểu nhị lại gõ cửa rồi mang thức ăn vào.
Nàng nhìn đống đồ ăn óng ả trên bàn, ánh mắt lập tức sáng lên, vô cùng mong chờ được nếm thử, cả căn phòng vốn đang thoáng khí lại nồng nặc mùi tỏi: “Món này có mùi thơm quá, tay nghề đầu bếp này cũng không tệ xíu nào.”
“Đa tạ Hương Quân đã khen ngợi.” Tiểu nhị vui mừng cười tươi, vội đặt thức ăn xuống rồi cung kính rời đi.
Yến Thu Xu cầm đũa lên, cười híp mắt nói: “Điện hạ, mau ăn cơm thôi…”
“... Ăn đi.” Hắn ta gật đầu nhưng không cười, gắp lên một đũa rau cải luộc.
Còn nàng thì gắp một đũa thịt.
Thịt ba chỉ tỏi cay có cách làm tương tự như thịt ba chỉ chiên giòn, chẳng qua là thịt không rục như vậy, còn cần phải bỏ ướp với tỏi để mùi tỏi có thể bám vào từng miếng thịt.
Nàng lấy miếng thịt ba chỉ có hơi cuộn lại, bên trên dính đầy tỏi và hoa tiêu, một hớp này ăn vào trong miệng đã ngay lập tức lan tỏa mùi tỏi cay nồng hòa trộn vào với thịt, miếng thịt ba chỉ giòn thấm đượm trên đầu lưỡi.
Mỗi một miếng cắn ra đều ngập nước, mùi thơm của tỏi xộc lên mũi.
Vị cay hòa quyện với đủ loại hương vị đậm đà phong phú, thịt ba chỉ không dầu mỡ nên không ngấy, ăn rất ngon.
“Ăn ngon thật đúng không? Điện hạ?” Nàng thử xong một miếng còn không quên hỏi ý người bên cạnh, trong mắt tràn đầy mong đợi: “Đây là món ta cực kì thích ăn! Nếu như ăn thịt mà không ăn tỏi thì mùi thơm chắc chắn sẽ giảm đi một nửa, điện hạ ăn nhiều một chút đi, rất thơm mà nhỉ?”
Hoài Vương: “...”
Khóe miệng hắn ta hơi giật giật, lùi ra xa khỏi nàng một chút rồi lựa lời từ chối, đáp một cách qua loa: “Khẩu vị của cô nương thật đặc biệt.”
“Cũng tạm được.” Nàng cười cười: “Đáng tiếc là không có đậu hũ thối, có thể là điện hạ còn chưa từng thử qua, món này nói trắng ra là đậu hũ để cho lên men, lúc đã lên đủ độ sẽ có mùi thối đặc trưng, món này cắt ra bỏ vào trong chảo dầu nóng rồi chiên qua một chút, mùi vị đó dù có hơi khó ngửi nhưng lại ăn rất ngon, lần sau ta mang cho điện hạ một ít để thử nhé?”
Đậu hũ thối vì quá thối nên không hợp khẩu vị nhiều người, Tiêu Hoài Khải vì lo sợ mùi hương quá hôi sẽ khó có khách hàng nào ăn được, nên không cho phép buôn bán ở phố ẩm thực, làm cho nàng tiếc nuối vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận