Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 423:

Nàng ấy cầm thêm một con lên ăn, không quên nói với trượng phu: "Ngon quá, chàng ăn bao nhiêu rồi? Chắc là còn một phần bọ cạp, ta đi nhờ A Xu giúp chiên thêm một phần để ăn nhé?"
Tiêu Hoài Khải kinh ngạc: "Nàng thích thật à?"
Tạ Thanh Vận cong môi cười, gật đầu nói: "Đúng thế."
Tiêu Hoài Khải nâng trán: "Ta còn tưởng nàng không thích món này nên đĩa kia để lão Lục bưng đi rồi. Được rồi, sau này hắn có nhiều cơ hội ăn hơn, vậy bảo ma ma lấy đĩa kia về lại đi."
Thật ra là không có nhiều bọ cạp cho lắm, chỉ có hơn ba mươi con, chia đến nơi bọn họ khoảng hơn hai mươi con, một đĩa mười con. Hắn ăn mấy con, Tiêu Hoài Đình lấy một đĩa, chỉ còn lại ba con. Hai con vừa ăn hết, muốn ăn nữa chỉ có thể gọi đưa trở lại.
Tạ Thanh Vận vội khoát tay: "Chàng nói gì vậy hả? Để lão Lục chê cười chàng đấy, đưa đồ ra ngoài rồi còn muốn lấy lại! Cũng không phải là không mua được bọ cạp, muốn ăn thì cho người đi mua là được rồi."
Tiêu Hoài Khải nắm tay nàng ấy, dịu dàng nói: "Phu nhân nói rất đúng, để hắn được hời rồi, lần sau sẽ để phu nhân ăn trước."
Tạ Thanh Vận tươi cười, sự khó chịu trong lòng đã biến mất hơn phân nửa.
Sự khó chịu cuối cùng cũng biến mất khi Đông Đông hoảng sợ chạy vào viện của nàng ấy: "A a a! Đại bá mẫu, cứu mạng! A Xu tỷ tỷ bảo con ăn bọ cạp!"
Tiểu thiếu niên Thẩm Bình Ngộ luôn văn nhã cũng tỏ ra sợ hãi, vội chạy theo sau hai người.
Tiêu Bình Tùng không xuất hiện, ở cửa viện có một thiếu niên mặc quần áo màu lam nhạt gắp một con bọ cạp nâng váy đi đến, vẻ mặt ủ rũ: "Đông Đông, đệ không ăn thật sao?"
Đông Đông bổ nhào vào lòng Tạ Thanh Vận: "Không ăn, không ăn!"
Đông Đông vùi đầu vào ngực bá mẫu, thân thể mập mạp lộ ra ngoài còn giậm chân liên tục, thịt trên người khẽ run lên.
"Bình Ngộ, còn đệ?" Yến Thu Xu lại nói.
Thẩm Bình Ngộ vội lắc đầu, mặc dù không khoa trương như Đông Đông nhưng trong lòng vẫn sợ hãi tránh đi.
Yến Thu Xu thở dài một tiếng, bỗng nhiên chú ý đến Tạ Thanh Vận đang an ủi Đông Đông, cười tủm tỉm nói: "Thiếu phu nhân, người có muốn nếm thử không? Mùi vị không tệ, đây là bản thêm ớt."
"Ừm!" Tạ Thanh Vận vui vẻ gật đầu.
Yến Thu Xu nhanh chóng đưa qua, vốn nghĩ rằng nàng ấy chưa ăn, vì thế vô cùng mong chờ: "Đừng sợ, sau khi chiên với nhiệt độ cao, bọ cạp không có độc nữa."
Vừa dứt lời đã thấy nàng ấy cầm bọ cạp lên, ăn hết sạch ngay trước vẻ mặt mờ mịt sợ hãi của Đông Đông và Thẩm Bình Ngộ.
"Xoạt xoạt xoạt xoạt..."
Món ăn xốp giòn khi ăn vang lên rất êm tai nhưng lúc này trong mắt hai đứa trẻ lại vô cùng đáng sợ. Hai người không hẹn mà cùng cách xa hai nữ nhân đáng sợ dám ăn bọ cạp này, sau đó xoa xoa cánh tay.
Tạ Thanh Vận che miệng cười: "Ta không sợ, vừa rồi mới ăn ba con, còn nữa không? Ta muốn ăn thêm!"
Đông Đông: "!!!"
Cậu bé quả quyết chạy ra ngoài, không thể ở đây cạnh đại bá mẫu được nữa!
Sau khi trêu Đông Đông xong, Yến Thu Xu cũng nên trở về rồi.
Lúc gần đi có nói với Tiêu phu nhân một tiếng, tối hôm qua nhi tử bị thương, chính Tiêu phu nhân cũng lo lắng đến mức ngủ không ngon. Người già mà chỉ cần vừa lao lực một chút thì sức khỏe đã không tốt, vì thế nói mấy câu đã để Hoàng ma ma và Tiêu Hoài Đình tiễn nàng đi.
Yến Thu Xu từ chối, vừa mới chiên bọ cạp xong, Tiêu Hoài Đình ra khỏi đại phòng, lúc đi ngang qua nàng có chào hỏi, chàng nói có chút việc không tiễn nàng được, nhưng có đưa một lễ vật.
Là một chiếc trâm ngọc điểm tô hoa màu xanh lục, được bao phủ bởi màu vàng óng, nhưng kiểu dáng đơn giản, không đục lỗ.
Chào tạm biệt Tiêu phu nhân xong, Yến Thu Xu xoay người rời đi. Nhưng lúc nàng đi đến ngoài cửa, Tiêu Hoài Nhã đã ôm bao y phục đứng ở cửa chờ nàng, thấy nàng đến ánh mắt liền sáng lên, còn đi lên trước hai ba bước để đón nàng: "Muội đến rồi, ta đợi muội hồi lâu rồi đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận