Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 436:

Khi thấy chàng chậm rãi không cởi y phục ra, nàng dứt khoát đưa tay cởi thắt lưng của chàng. Gương mặt Tiêu Hoài Đình mất đi huyết sắc lúc này lại đỏ lên, không dám chậm trễ mà nhanh chóng cởi y phục ra.
Chàng có vẻ cao gầy nhưng khi cởi y phục ra lại có cơ bắp. Nếu là lúc bình thường, chắc chắn Yến Thu Xu sẽ nhìn chằm chằm lồng ngực rắn chắc và cơ bụng sáu múi kia.
Nhưng lúc này nàng không quan tâm những thứ này, sợ không nhìn rõ vết thương nên cầm nến đi đến gần chàng. Khi thấy vết thương kia còn đang chảy máu, trái tim nàng siết chặt: "Thuốc trị thương của ta dùng được không? Có cần dùng nước nóng lau sơ không?"
Nàng không dám làm, sợ không khử độc được lại gây nhiễm trùng.
"Không sao, nàng cứ bôi lên đi, chút vết thương nhỏ thôi nên không cần lo lắng như thế." Tiêu Hoài Đình lên tiếng an ủi.
Yến Thu Xu nghe chàng nói, lúc này mới run tay đổ thuốc bột lên vết thương. Có lẽ khi bôi thuốc này rất đau, mỗi lần rắc xuống nàng có thể cảm nhận được cơ bắp chàng căng cứng, khi dừng tay lại thì máu lại chảy ra lần nữa, thấy vậy trái tim nàng liền co rụt lại.
Lúc xoa thuốc, nàng mới phát hiện trên sống lưng thẳng tắp kia không chỉ có một vết thương. Trên đó có rất nhiều vết thương cũ, có vết sẹo còn mới hay đã mờ, sờ vào mới cảm nhận được.
Ngón tay trắng nõn của nàng không cẩn thận xẹt qua một chỗ, nhìn bề ngoài có vẻ như bình thường, nhưng khi chạm vào mới cảm nhận được da ở nơi đó không bằng phẳng.
Nhìn kỹ hơn, nàng thấy một vết sẹo gần như phủ toàn bộ lưng, giống như một con rết đáng sợ chiếm giữ lưng chàng.
Thảo nào chàng nói đây chỉ là vết thương nhỏ.
Yến Thu Xu cắn răng, chậm rãi thở phào để mình thả lỏng một chút. Hơi thở ẩm ướt phả vào sống lưng của Tiêu Hoài Đình, cảm xúc tê dại che đi cảm giác đau đớn khiến đuôi xương cụt của chàng run lên. Chàng vội thẳng lưng, giọng điệu tùy ý nói: "Không phải nàng sợ quá nên khóc đấy chứ?"
"Không có!" Yến Thu Xu phủ nhận, vẻ mặt nghiêm túc bôi thuốc lên vết thương, sau đó mới cầm khăn lau tay, nuốt sự chua xót trong lòng xuống, khẽ nói: "Ta ra ngoài lấy chút nước nóng lau cho ngài một phen."
Nàng quay người lại thì thấy tay áo bị nắm chặt.
Nam nhân vừa được xử lý xong vết thương, khóe môi tái nhợt nở nụ cười nhẹ nhõm: "Làm phiền A Xu thuận tay làm món gì cho ta ăn được không? Ta thấy hơi đói bụng rồi."
"Ừm, được thôi." Yến Thu Xu đáp.
Trong viện của nàng có một phòng bếp nhỏ, bình thường đều nấu ăn ở đây, nhưng mà tình huống này nàng không thể làm gì khác. Nàng đi ra ngoài lấy một nồi nước lớn sau đó bắt đầu nhóm lửa.
Lửa đã được nhóm xong, nước mắt ở khóe mi Yến Thu Xu nhanh chóng rơi xuống. Nàng muốn lau nhưng khi giơ tay lên, dưới ánh lửa chiếu rọi vết máu khô khốc vẫn còn dính trên tay chưa lau sạch. Nàng buông tay xuống, tiếp tục cho củi vào lò. Thủy Mỗi mơ mơ màng màng nghe thấy động tĩnh, mặc y phục lên xem, là Yến Thu Xu ở bên kia, trong phòng còn có ánh sáng. Nàng ấy thấy rõ vệt nước mắt trên mặt đối phương, lúc này sốt ruột nói: "Cô nương, người có chỗ nào không thoải mái sao? Sao lại khóc?"
Trong phòng, thanh niên tựa nửa người bên tường thân thể cứng đờ. Ngoài phòng, Yến Thu Xu vội dùng tay áo lau nước mắt, khẽ nói: "Ngươi đừng nói chuyện, lấy cho ta nước rửa tay đi."
Thủy Mỗi nhìn về phía tay nàng, lúc này hít sâu một hơi hoảng sợ không thôi, cũng may Yến Thu Xu giải thích tình hình kịp lúc, nàng ấy mới gật đầu lấy nước cho nàng rửa tay. Sau đó nói: "Cô nương đi chăm sóc cho thiếu gia đi, nơi này có nô tỳ rồi."
Yến Thu Xu lắc đầu, nàng lại rơi nước mắt.
Chuyện này rất xấu hổ, nàng không thể khóc trước mặt người khác, nàng không muốn đi qua đó đâu!
Thủy Mỗi thấy vậy cũng không khuyên giải nữa, lau nước mắt cho nàng rồi đi nhóm lửa. Nàng ấy làm việc thuần thục, lửa trong lò đã cháy rực, không bao lâu sau nước đã sôi lộc cộc trào ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận