Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 351:

Tay nàng cầm bút nhưng vẫn run run, thiếu chút nữa là làm rơi bút xuống đất, nàng hít một hơi thật sâu rồi nghiêm túc viết tên nàng lên.
Hai chữ ngắn ngủi nhưng nàng lại viết rất lâu.
Sau khi xác nhận không có sai sót, nàng đè dấu tay lên.
Tiêu phu nhân thổi thổi, chờ chữ viết khô, liền giao cho Hoàng ma ma: “Cầm đi đưa cho Thiếu phu nhân, nói nàng ấy đem tới nha môn.”
Ma ma lớn tiếng đáp: “Tốt quá, nô tỳ đi ngay.”
Bà cầm quyển sách bìa cứng rồi rời đi.
Ánh mắt nàng nhìn dấu đỏ trên đầu ngón tay, lấy khăn lau xong, đầu ngón tay vẫn còn không ngừng run rẩy, nếu là người khác khẳng định nàng sẽ không như vậy, chẳng qua tên đính hôn trong sách kia lại là Tiêu Hoài Đình.
Không đợi nàng lấy lại hồn vía, bên tai bỗng nhiên vang lên một trận tiếng pháo vang, đùng đùng, nàng sợ hãi run lên một cái.
Tiêu phu nhân trấn an: “Đây là pháo, để cho mọi người đều biết Tiêu phủ chúng ta sắp có người đính hôn, chờ một hồi sách đính hôn về, khách khứa tới thăm sẽ hỏi chuyện, khi đó mọi người sẽ đều biết chuyện.”
Nàng mím môi cười một tiếng: “Phiền bá mẫu phải hao tâm tổn trí rồi.”
Bà ấy nở một nụ cười ôn hoà, lắc lắc đầu: “Không phiền lòng, ta có gì mà phiền lòng? Nếu các ngươi thật lòng, thế là ta lại có con dâu rồi.”
Nàng ho nhẹ một tiếng, cảm giác cả người không được tự nhiên, vội vàng đứng lên: “Bá mẫu, chuyện kia xong xuôi rồi, con đi về trước.”
“Được, đi đi.” Tiêu phu nhân gật đầu.
Nàng lau mồ hôi trên trán, được Thủy Mỗi đỡ dậy, nàng bước chân khập khiễng rời đi, chờ đi ra sân, Thủy Mỗi mới hoảng hốt: “Cô nương, hóa ra là chuyện này, người muốn thành thân với Lục thiếu gia sao?”
“Đính hôn!” Nàng đỏ mặt, liền sửa lại lời nói của Thuỷ Mỗi.
Thủy Mỗi cười trộm: “Không sai biệt lắm, không sai biệt lắm, khó trách hai ngày nay người cứ mất hồn mất vía, nô tỳ còn nghĩ có phải là có chuyện gì hay không?”
Yến Thu Xu cũng cười, nhưng không nói gì thêm nữa.
Thủy Mỗi cực kì hưng phấn, nếu không phải vì phải đỡ nàng, nàng ấy đã nhảy cẫng lên rồi.
Có trời mới biết, lúc đầu nàng ấy được phái qua hầu hạ Yến Thu Xu, những nha hoàn bên kia nhất là Thủy Lục, cười nhạo nàng ấy đi theo chủ tử mà không có được một chút tiền đồ gì, bây giờ nghĩ lại, không biết khi bọn họ nghe được những tin tức này thì sắc mặt sẽ ra sao nhỉ?
Đáng tiếc là Thủy Lục đã không còn ở trong phủ, nàng ta cũng sẽ không thấy được chuyện đáng mừng này.
“Cô nương, đây là đại hỷ, chuyện tốt phải ăn mừng một chút chứ ạ.”
Nàng chau mày, suy nghĩ trong chốc lát, liền lắc đầu lia lịa: “Ta ăn mừng với ai?”
Nàng sửng sốt một chút, mặc dù nàng ấy cũng không biết rõ thân phận thật sự của Yến Thu Xu, nhưng nàng ấy cũng biết, phụ mẫu nàng đều đã mất, không có huynh đệ tỷ muội, càng không có thân thích, lúc này trong lòng có chút đau xót, mặc dù nàng ấy là nô tỳ, nhưng nàng ấy còn có cha mẹ, bọn họ đều làm người giúp việc ở Tiêu gia.
Cũng bởi vì các nàng một lòng trung thành với Tiêu gia, thế nên mới có thể tới phục vụ người trong nội viện.
Mà trước mắt nữ tử cũng không lớn hơn nàng ấy bao nhiêu tuổi cả, ấy vậy mà lại không có người thân, không biết kể chuyện quan trọng của đời mình cho ai nghe, nàng ấy lấy hết dũng khí trước giờ chưa từng có, nhẹ giọng nói: “Cô nương, nếu không chê thì có thể ăn mừng cùng với nô tỳ và Hứa ma ma nha.”
Nàng cong môi cười một tiếng: “Được đó, vậy phải mời các ngươi ăn mừng một bữa rồi, hôm nay ta cũng không nấu cơm.”
Thủy Mỗi cười híp mắt, lập tức gật đầu tán thành: “Được ạ, cô nương cứ ăn trước đi, đợi đến trưa, Tiêu phu nhân bên kia hẳn là sẽ tiếp đãi không ít khách, thân phận cô nương hôm nay đã thay đổi, sẽ rất khó khăn cho cô nương, buổi trưa để cho nô tỳ và Hứa ma ma nấu ăn cho ạ!”
Nàng vui vẻ tiếp nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận