Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 339:

Nếu không phải Yến Thu Uyển nói nàng rất được, nàng nghĩ hắn ta sẽ chịu hạ thấp bản thân ngồi đây dùng bữa cùng nàng ư?
Kết quả vậy mà còn bị ghét bỏ, hắn ta đường đường chính chính là Đại Chu Vương gia, Tiêu Hoài Đình còn kém hơn hắn ta một bậc!
Hắn ta không tin mình không thể làm cô gái này lung lay!
Có điều đây chỉ là một cô gái không cha không mẹ, trước mắt có chút tước vị mà tính khí đã bắt đầu cao ngạo, người như vậy mà vào hậu viện của hắn ta rồi thì đều sẽ phải khuất phục cả thôi.
Chẳng qua Binh bộ thượng thư bên kia, ắt là phải đẩy nhanh kế hoạch rồi.
Chờ phụ hoàng ban hôn, hắn ta có thể đề cập với phụ hoàng việc nạp Yến Thu Xu làm hậu cung.
Thủy Mỗi thấy nàng đi ra nhưng sắc mặt lại không vui, sợ tới mức mặt mũi cũng trắng bệch theo.
Nàng ấy bước chân vội vàng đi theo lên xe ngựa, sốt ruột hỏi: “Cô nương có bị khi dễ hay không?”
“Không có.” Yến Thu Xu lắc đầu.
Cho dù có bị khi dễ thì sao? Nàng có thể làm gì bây giờ?
Quan trọng nhất bây giờ là tên chó chết này còn muốn xin bệ hạ giúp hắn ta cưới nàng về.
Vương gia có thể có một chính phi, hai trắc phi, tất cả đều được hoàng đế ban cho, nhưng nếu Hoài Vương thật sự mở miệng, sợ sẽ không có ai trưng cầu ý kiến của nàng, nhiều nhất thì hoàng đế cũng chỉ hỏi qua về phẩm hạnh của nàng một chút thôi.
Chỉ có duy nhất một cách… Đó là khiến nàng không còn độc thân nữa!
Yến Thu Xu cảm thấy cái ý tưởng này rất được, vấn đề duy nhất là giờ làm như nào để nàng không còn độc thân nữa.
Thủy Mỗi thấy nàng lắc đầu, ngược lại càng lo lắng hơn, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi tìm phu nhân để nói một tiếng, bà ấy rất lợi hại, khẳng định sẽ vì cô nương mà làm chủ chuyện này.”
Nàng đang muốn tiếp tục lắc đầu, bỗng nhiên ánh mắt chợt sáng lên.
Đúng rồi!
Tiêu phu nhân!
Nàng xoa xoa mặt Thủy Mỗi: “Đúng vậy, cảm ơn ngươi, ta đi tìm Tiêu phu nhân đây.”
Thủy Mỗi nhấp môi cười, nhìn nàng với đôi mắt tràn ngập thương tiếc.
Quá là xui xẻo rồi.
Đụng ai không đụng lại đụng trúng Hoài Vương, đời sống cá nhân của hắn ta vốn đã không tốt, nhưng chẳng hiểu sao danh tiếng lại rất tốt, thật đúng là gặp phải vỏ dừa rồi mà!
Yến Thu Xu ngồi trong xe ngựa liên tục suy nghĩ xem giờ nên mở miệng nhờ Tiêu phu nhân giúp bằng cách nào, hết lần này đến lần khác không biết mở miệng làm sao, vẫn là quyết định trực tiếp nói ra, tính tình Tiêu phu nhân như vậy, khẳng định không thích nàng cứ đứng õng ẹo nũng nịu.
Xe ngựa dừng lại, nàng liền nhảy xuống dưới, vội vội vàng vàng chạy tới nội viện.
Tới mảnh sân nhỏ bên trong nàng mới dừng lại thở hổn hển, Tiêu phu nhân đang tản bộ trong sân, thấy dáng vẻ nàng như vậy thì kinh ngạc không thôi: “Làm sao mà lại hấp tấp như vậy?”
Yến Thu Xu vừa định muốn nói chuyện, nhưng thấy xung quanh đều là nha hoàn của bà ấy nên lại không tiện mở miệng.
Tiêu phu nhân nháy mắt cái đã hiểu, dùng tay lôi kéo nàng, nói: “Đi, chúng ta về phòng đi, bên ngoài này nóng lắm.”
Hai người không nói gì thêm, đi một đường tới ngự phòng, người bị đuổi ra ngoài hết, ngồi yên vị bên cạnh khối băng, Yến Thu Xu mới nói: “Người cảm thấy Hoài Vương này như thế nào?”
“Hắn ta không tồi, vốn dĩ tiếng tăm đã rất tốt, hiện giờ địa vị cao, hơn nữa không màng quyền thế, khi các hoàng tử tranh quyền đoạt vị, hắn ta đi tha hương, ngày thường đều thích đi chùa miếu cùng cao tăng nghiên cứu thảo luận về Phật giáo…”
Tiêu phu nhân đều dùng từ ngữ đẹp đẽ để miêu tả khi nhắc về hắn ta, chẳng qua vừa nói, bà bỗng nhiên nhìn về phía đối diện nàng: “Con không thích Hoài Vương à? Không phải Thuận Vương điện hạ lớn lên trông đẹp mắt hơn sao?”
Mặt Yến Thu Xu nhăn lại thành một cục, nàng kể lại chuyện hôm nay hắn ta mời nàng đi ăn cho bà ấy nghe.
Tiêu phu nhân kinh ngạc nói: “Là Hoài Vương nhìn trúng con sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận