Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 127:

“Ta muốn làm que cay!” Yến Thu Xu nói.
Thủy Mỗi: “Que cay là thứ gì?”
Yến Thu Xu thần bí hề hề cười nói: “Một loại đồ ăn vặt cực kì ngon!”
Nàng thật sự rất hối hận, tại sao lúc trước nàng không nghĩ tới mình có thể làm que cay chứ?
Rảnh rỗi không có việc gì, lại có đồ ăn vặt để giết thời gian.
Hơn nữa làm que cay không khó, tuy rằng thiếu gia vị, nhưng vị cay có, đủ loại gia vị cũng có, nếu không có sự cố gì bất ngờ xảy ra, cũng có thể làm ra tám chín phần mười.
Các nguyên liệu cần thiết… Cơm thừa, bột mì, tinh bột, trứng gà cùng với bột ớt, là được.
Những thứ này trộn đều, cũng không cần thêm nước, trứng gà có thể giúp kết dính, nhào đi nhào lại nhiều lần, sẽ dần dần giống như bột nhào, chỉ là màu sắc không phải màu trắng gạo.
Thủy Mỗi ở một bên tạm thời giúp không được gì, liền nhìn, thấy nguyên liệu nấu ăn là cơm thừa, trực tiếp kinh ngạc đến ngây người: “Lần đầu tiên nô tỳ thấy cơm thừa còn có thể làm đồ ăn vặt.”
“Cơm thừa còn có thể làm nhiều lắm!” Yến Thu Xu cười nói.
Nhào được một lúc, nàng mệt mỏi, để Hứa ma ma tiếp tục.
Nhào cho đến khi thành một khối bột dẻo mịn, sau đó cán mỏng trên mặt bàn, in hoa văn đẹp mắt lên trên, cuối cùng dùng dao cắt nhỏ. Chiều dài bằng lòng bàn tay, rộng bằng ngón tay cái, thời gian hấp trong nồi là một chén trà.
Khi hấp có thể nêm gia vị.
Thì là, hạt mè, trộn bột tiêu, bột ngô và những thứ khác, rồi đổ dầu nóng theo từng mẻ.
Lúc này, hỗn hợp các loại gia vị khác nhau được đổ vào, âm thanh của dầu kêu xèo xèo, sau lần quệt đầu tiên, hương thơm đã tỏa ra.
Không quá thích ứng với mùi, Thủy Mỗi nhanh chóng ra chạy ra bên ngoài: “Hắt xì!”
Yến Thu Xu ho nhẹ một tiếng: “Không có việc gì, sẽ xối át mùi nhanh thôi.” Nàng tiếp tục quấy, từ từ đổ dầu lần thứ hai rồi lần thứ ba, đến lần thứ tư thì toàn bộ dầu nóng đều được đổ vào.
Nhưng như thế này, mùi hăng đã biến mất, chỉ còn lại mùi thơm cay cay!
Thủy Mỗi rụt rè bỏ tay bịt mũi xuống, hít hít khí, mắt sáng rực lên, miệng cũng thèm…
Cuối cùng cho muối, đường vào đảo đều.
Cùng lúc đó, nồi hấp bên cạnh cũng sắp đến giờ.
Hứa ma ma lấy các dải hấp ra, để thuận tiện cho việc ăn uống, nó được cắt thành từng miếng khoảng hai cm, cuối cùng cho vào một cái bát lớn, Yến Thu Xu lấy gia vị đổ vào, tay kia dùng đũa đảo đều, sao cho nước sốt phủ đều từng phần.
Khi thành phẩm xuất hiện, chúng không được xếp ngay ngắn trên đĩa, đáy nhiều, trên mũi nhọn ít, các miếng chất thành một Hỏa Diệm Sơn đỏ!
Dáng vẻ quen thuộc, hương vị quen thuộc!
Yến Thu Xu cầm một miếng để nếm thử, vị cay của dầu ớt trong miệng kích thích đến đầu lưỡi đều có chút lùi bước, mấy ngày này tuy rằng Yến Thu Xu đều làm nguyên liệu nấu ăn có vị đậm, nhưng nàng chưa từng nếm qua cấp độ cay như vậy.
Nhưng rất nhanh nàng đã quen, cắn mạnh hơn một chút, miếng cay mềm quen thuộc có phần hơi dai, kết cấu bông xốp và đàn hồi, xốp mềm dẻo dai khi nhai, vị cay cay mặn ngọt hòa quyện khiến tinh thần nàng sảng khoái!
Vừa cay, vừa tê, nước miếng không ngừng ứa ra vì cay, cố tình càng cay càng muốn ăn!
Yến Thu Xu nhanh chóng ăn miếng thứ hai, và miếng thứ ba...
Ngon nhưng hơi cay, dầu nóng kích thích mùi thơm, đồng thời cũng kích phát vị cay, nhưng chỉ mới cắn vài miếng, miệng nàng đã hơi hơi đỏ lên.
Hứa ma ma nhìn không được, ngăn nàng lại, hơi nhíu mày nói: “Cô nương, mấy thứ này không thể ăn nhiều, nhiều dầu lại cay, nếm thử là được.”
Yến Thu Xu: …
Đúng vậy.
Dù trông cách làm lành mạnh tới đâu, que cay, vẫn là ‘thực phẩm rác’.
Yến Thu Xu thanh thanh giọng nói, lưu luyến không thôi bỏ đũa xuống: “Các ngươi cũng nếm thử đi, lại làm một phần đưa cho Tiêu phu nhân, bà muốn ăn đồ có vị, nếu cảm thấy trong miệng không có vị thì nếm thử cũng được.”
Người càng già dạ dày càng yếu, càng không thể ăn nhiều.
*
Chủ viện Tiêu gia.
Khi que cay đưa tới, Trầm Bình Ngộ đang ở bên cạnh Tiêu phu nhân.
Sớm muộn gì cậu bé cũng đến thỉnh an, hiện giờ bà ngoại sinh bệnh, cậu bé còn phải chăm sóc, bởi vậy nên ở lại đây lâu hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận