Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 445:

Vì sao bọn chúng còn chưa bắt kẻ làm con ông ta bị thương?
Yến Thu Xu nghe thấy tin tức thì hơi tiếc nuối, nhưng nàng nhanh chóng không quan tâm chuyện này mà nhìn chằm chằm ấm nước. Khi vừa đến giờ, nàng đổ nước thuốc trong bình vào chén.
Vừa ngửi đã thấy thuốc này thơm lừng, nhưng ngửi kỹ lại thì sẽ thấy có mùi đắng.
Đây là thuốc bổ Yến Thu Xu nấu, đã cho Tiêu Hoài Đình uống hai ngày. Chỉ nhìn bằng mắt thường có thể thấy khí sắc của chàng chuyển biến tốt, tốc độ lành thương của chàng rất nhanh. Nhưng hương vị canh này lại hơi lạ.
Đã nói phải uống là phải uống, nước thuốc thanh đạm thơm nhẹ, nhưng có một vị đắng có thể xóa tan mọi sự ngon miệng, khiến người uống vào cảm thấy không thoải mái.
Dù sao cũng là thuốc nước, có rất ít loại thuốc bắc dễ uống.
Yến Thu Xu đã nấu xong thuốc rồi, nàng bưng vào phòng bảo Tiêu Hoài Đình uống, sau đó lại vào bếp nấu thức ăn.
Nếu bình thường thì chắc chắn Tiêu Hoài Đình sẽ vội uống, nhưng lúc này với chén thuốc này, chàng nhíu mày không dám nhận.
"Cầm lấy đi!" Yến Thu Xu thấy chàng như thế thì quát lớn một tiếng. Hai người cũng xem như ở chung sớm chiều được hai ngày, buổi tối một người ngủ trên nhuyễn tháp, một người trên giường, kéo rèm một phát như thể bạn cùng phòng nhưng không liên quan tới nhau. Ban ngày vẫn tốt hơn, so với dáng vẻ lạnh nhạt khi xưa thì đã tốt hơn nhiều.
Nhưng vì như thế, tính cách của Yến Thu Xu dần lộ ra, cũng không phải ngượng ngùng như mọi người vẫn nghĩ, lúc tức giận vẫn vô cùng đáng sợ. Tiêu Hoài Đình bị quát lớn một tiếng, chàng không dám dây dưa mà vội bưng chén đưa đến miệng.
"Chờ nó bớt nóng hơn cái đã!" Yến Thu Xu vội cản lại.
"Ừm." Tiêu Hoài Đình ngoan ngoãn bưng lên thổi.
Yến Thu Xu thấy chàng không uống ngay, lúc này mới yên tâm quay người ra ngoài làm công việc sau cùng khi nấu cơm trưa. Việc trước đó Thủy Mỗi đã hỗ trợ làm xong.
Nàng vừa đi, Tiêu Hoài Đình đã nhanh chóng đặt chén thuốc lên thùng lạnh, còn dùng tay sờ băng. Chờ tay lạnh như băng rồi lại chạm vào bát, như thế sẽ nhanh nguội hơn một chút.
Tiêu Hoài Đình nếm thử, sau khi có thể tiếp nhận, chàng bóp mũi vội vàng uống hết, sau đó uống hết hai chén trà muốn làm tan đi hương vị quái lạ trong miệng. Hành động này chàng làm hơi mạnh tay khiến vết thương trên người trở nên đau, chàng không dám kêu rên, chỉ có thể nhe răng trợn mắt chịu đựng. Lúc Yến Thu Xu bưng thức ăn đi vào, nhìn thấy bát thuốc trống rỗng, chén trà cũng rỗng, nàng liếc nhìn người trước mặt.
Tiêu Hoài Đình nhìn nàng, cười nói: "Hôm nay A Xu làm món gì thế?" Yến Thu Xu đặt bát xuống cho chàng nhìn: "Còn một món nữa, ngài ăn trước đi." Tiêu Hoài Đình lắc đầu tiếp tục chờ nàng.
Sau khi Yến Thu Xu đi vào lần nữa, món ăn đã được nấu xong hết. Hôm nay ăn cải bó xôi xào, thịt dê thì là, và cháo đậu đỏ hạt ý dĩ. Khi đặt hết tất cả món ăn xuống, nàng nhìn gương mặt của Tiêu Hoài Đình từ nhíu mày cho đến vui vẻ, rồi lại đau khổ. Chàng không thích ăn rau, càng không thích ăn ngọt.
Nhưng món cải bó xôi và cháo lại đúng thứ chàng không thích, cho dù tài nấu nướng của Yến Thu Xu rất tốt nhưng cũng không thay đổi được gì. Món mình không thích trở thành món chính, phải nói là loại đau khổ này…. Thật là!
Yến Thu Xu cố ý, thật ra còn nhiều món ăn bổ huyết khác nàng vẫn có thể nấu, nhưng mấy hôm nay nàng nhìn thấy Tiêu Hoài Đình thay đổi sắc mặt nên cảm thấy rất thú vị. Ví dụ như bây giờ, nàng nhìn một phen rồi lại cười trộm.
Dường như Tiêu Hoài Đình không phát hiện ra, thầm thở dài cầm đũa chuẩn bị ăn cơm.
Yến Thu Xu như vô tình hỏi: "Dường như ngài không thích ăn thức ăn của mấy hôm nay lắm thì phải?"
"Nào có đâu chứ?" Tiêu Hoài Đình vội phủ nhận, gắp một đũa rau bó xôi vào miệng. Rõ ràng chàng không thích nhưng vẫn nhanh chóng nhai rồi nuốt, lộ vẻ mặt khi thưởng thức món ăn ngon, hài lòng gật đầu: "Ừm, quả nhiên là rất ngon, nàng làm món gì cũng ngon cả!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận