Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 251:

Ngó sen ăn xong rồi, lại ăn một ngụm hạt khô ướp, cái này càng nhiều nước, vị bình thường ban đầu lập tức liền thành ưu thế, ăn một ngụm cái này, lại ăn bánh bột bắp, cảm giác bánh bột bắp sao mà ngon đến vậy?
Có người còn ăn không đủ, muốn lấy thêm, nếu thiếu còn có thể lấy nước kho trực tiếp ăn với cơm.
Lúc trước Tiêu Hoài Đình ăn cơm rất nhanh, nhưng hiện tại không cần gấp gáp, cố gắng ăn chậm, từng ngụm nhỏ, mới ăn được một nửa, đám người bên cạnh đều đổi thành mấy người khác rồi. Diêm Hưởng lúc đi còn nói thầm: “Tướng quân, sao gần đây tốc độ ăn cơm của ngài càng ngày càng chậm rồi?”
Tiêu Hoài Vũ vừa ăn uống no đủ xong tới đây, liếc mắt một cái liền thấy bộ dáng ăn cơm của đệ đệ, cười: “Sao lại giống một cô nương vậy? Ăn chậm như vậy cho ai xem?”
Tiêu Hoài Đình liếc nàng ấy một cái, không nói gì.
Tiêu Hoài Vũ ha hả một tiếng, từ trong lồng ngực móc ra một sấp thư, cười tủm tỉm nói: “Trong nhà gửi tin, muốn xem không? Nương nói có một bức gửi riêng cho đệ, là gửi riêng đó…”
Tiêu Hoài Đình nhanh chóng duỗi tay muốn lấy, Tiêu Hoài Vũ phản ứng cực nhanh thu hồi lại.
Tiêu Hoài Đình trầm giọng: “Mau đưa cho đệ!”
“Ăn xong rồi đưa.” Tiêu Hoài Vũ ghét bỏ nói: “Chỗ này còn có thư nhi tử tỷ viết cho tỷ, tỷ còn định giữ lại đợi hắn trưởng thành rồi cười nhạo hắn, chữ quá xấu, còn sai hai chữ nữa!”
“Đông Đông thật đáng thương!” Tiêu Hoài Đình cười nhạo nói.
Tiêu Hoài Vũ không dao động, chàng đành phải tăng nhanh tốc độ, hai ba ngụm ăn xong, đem chén đũa thả xuống, lập tức đoạt lấy thư.
Không lấy cái khác, chỉ đoạt phong thư nói là viết riêng cho chàng.
Mở thư ra, thấy mấy hàng chữ quen thuộc: “Nhi tử của ta…”
Là nương chàng viết.
Tiêu Hoài Đình thở dài một tiếng, tiếp tục nhìn xuống dưới, càng nhìn, sắc mặt càng đen, mãi đến khi xem xong phong thư đó, chàng cất lại, xem những bức khác, là mấy lá thư của mọi người, có cái là do Đông Đông viết, bên trong nhắc tới rất nhiều, đều là hôm nay A Xu tỷ tỷ làm món này món kia.
Tiểu hài tử kia miệng lưỡi vui vẻ, truyền qua hàng chữ viết làm thần sắc căng chặt của Tiêu Hoài Đình cũng giảm đi rất nhiều, chỉ là nhìn mãi, nhìn thấy một chuyện.
Đông Đông nói A Xu tỷ tỷ tới cửa hàng gà rán, gặp Tiết Quảng Tu và một đồng học với hắn, bọn họ ăn rất vui vẻ, hơn nữa rất thích chân gà da hổ, biết cậu có thể trực tiếp đến kho cách vách lấy chân gà, rất hâm mộ.
Lại là Tiết gia?
Tiêu Hoài Đình híp đôi mắt lại.
Lúc này bỗng nhiên kèn thổi lên, mọi người biến sắc, nhanh chóng tập hợp chạy tới.
Tháng Hai.
Phong ba cầu hôn rất nhanh đã qua đi, sau khi Yến Thu Xu tỏ rõ thái độ cự tuyệt, không còn có người nào đáng ghét xuất hiện trước mặt nàng nữa.
Nàng mang theo mấy hài tử tiếp tục ăn ăn uống uống, Xương Vương phi cứ cách ba ngày lại qua thăm Chu Chiêu Cần một lần, thuận tiện cũng sẽ mang theo Chu Chiêu Hoành tới, để bọn nhỏ cùng nhau chơi một lát.
Ngẫu nhiên cũng sẽ ở lại ăn cơm trưa.
Nhưng hầu hết thời gian nàng đều rất vội, cũng không có thời gian ăn cơm trưa, thái độ như vậy cũng đủ để cho bên ngoài nhìn ra nàng có ý gì.
Chỉ là mọi người đều không có nhiều tinh lực đi chú ý.
Vì từ ngày mồng một tháng hai đến ngày mồng tám tháng hai, đều là ngày thi hội, khoa cử ba năm một lần, thi hội lại là lần kiểm tra cuối cùng xem sĩ tử có thể thành quan hay không, nên rất được coi trọng.
Mấy ngày nay, kinh đô rất nghiêm ngặt, ngay cả tiếng ồn cũng không được vang lên.
Ngày thứ chín, hết thảy kết thúc, thi hội xong cũng cần chờ đợi kết quả, kế tiếp chính ngày khai giảng đầu năm, qua một năm, đám Đông Đông cũng đã học tiếp lên, nhưng ngày phải đi là 12 tháng 2, từ giờ đến lúc đó vẫn còn có mấy ngày để chơi.
Đúng lúc này, Thủy Mỗi chạy tới nói: “Cô nương, chúng ta đã làm được đậu hũ thối rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận