Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 392:

Bên ngoài xốp giòn, thịt bên trong mềm, cảm giác tê dại, ngon vô cùng!
Ăn hết sức hài lòng, lại uống một hớp rượu dâu tây, trong lòng đang rất đắc ý!
Hồng Sở Phúc rất thích ớt xanh da hổ, gắp liên tục, ba phần trong đĩa đã bị nàng ấy gắp hết. Song, món này hơi mặn cần ăn chung món khác, cơm ở trước mặt nàng, nhưng uống rượu nhiều thì sẽ không ăn cơm được, vì thế nàng ấy liền uống hết hớp này đến hớp khác.
Lúc Phó Minh Vãn lấy lại tinh thần, rót rượu cho bản thân thì phát hiện trong bình đã thiếu đi nhiều: "A Sở, tỷ uống hết rồi sao?"
Hồng Sở Phúc mờ mịt chớp mắt: "Không có, ta chỉ uống chút xíu thôi.”
Gương mặt non mịn của tiểu cô nương đỏ bừng, không đỏ tươi như khi chơi đùa buổi sáng mà ửng đỏ sau khi uống say. Con mắt cố gắng mở to, còn cần nhướng mày nhưng lại không mở ra được.
Phó Minh Vãn tặc lưỡi: "Xong đời rồi, tỷ ấy say rồi!"
Yến Thu Xu cũng ngẩn người: "Rượu này lợi hại vậy sao?"
Phó Minh Vãn nín cười: "Có lẽ tỷ ấy không say, tỷ xem này, chúng ta không sao cả."
Hồng Sở Phúc không vui mím môi: "Không phải! Ta không say!"
"Được được, không say, vậy tỷ muốn nghỉ ngơi không?" Phó Minh Vãn buồn cười, tay đẩy nàng ấy một cái.
Hồng Sở Phúc lắc đầu, căn bản là càng choáng hơn, mạnh mẽ lắc đầu, lại nhấp một hớp rượu, gắp thịt chiên giòn cho vào miệng nhai xộp xộp. Sau khi ăn xong, nàng ấy có vẻ tỉnh táo hơn, ấm ức nhìn Phó Minh Vãn: "Hu hu, rõ ràng cha ta cũng cảm thấy Hoài Vương điện hạ bị oan, sao không đồng ý cho chúng ta chứ? Ông ấy nhát gan quá! Thật là quá đáng mà!"
Yến Thu Xu nhìn chằm chằm nàng ấy, vừa rồi người này nhắc tới Hoài Vương sao?
Trong mục tiêu của Hoài Vương có nàng ấy à?
Phó Minh Vãn cũng cảm thấy khó xử, muốn kéo nàng ấy lại, cười nói: "Tỷ say rồi, A Sở, chúng ta đi nghỉ ngơi thôi."
"Ta không có say mà!" Hồng Sở Phúc bị ép đứng lên, không vui nên đẩy Phó Minh Vãn ra, khuôn mặt nóng hầm hập, hình như mình hơi say rồi?
Nhưng nàng ấy vẫn lắc đầu, mạnh miệng nói: "Ta không say, ta chỉ hơi khó chịu thôi!"
Phó Minh Vãn tới vịn nàng ấy một lần nữa, dụ dỗ nói: "Được rồi, không say, nhưng tỷ cũng ăn no rồi mà. Chúng ta về..."
Nhưng mà lời chưa nói xong đã bị cắt ngang, Hồng Sở Phúc ấm ức nhào vào lòng Phó Minh Vãn: "Thật sự khó chịu, vì sao cha ta lại nhát gan như thế? Ông ấy không phải Binh bộ Thượng thư sao? Hơn nữa Hoài Vương điện hạ không hề sợ Đại Lý Tự, chắc chắn ngài ấy không làm chuyện xấu. A Xu tỷ tỷ, tỷ nói đúng không? Hoài Vương điện hạ rất tốt!"
Phó Minh Vãn muốn che miệng nàng ấy lại, nhưng từ đầu đã bị nghe được, nàng ấy không biết phải làm sao, dù sao cũng không phải là người ngoài.
Chuyện phủ Binh bộ Thượng thư muốn kết thân với Hoài Vương nếu nghe ngóng được thì sẽ biết, nàng ấy dứt khoát từ bỏ.
Dù gì thì cũng không giấu được nữa, lại còn khiến Yến Thu Xu không vui thì không nên.
Nghe thấy Hồng Sở Phúc hỏi, nàng ấy lên tiếng hùa theo: "Đúng đúng đúng, Hoài Vương điện hạ rất tốt."
Hồng Sở Phúc hài lòng, đang vui vẻ, bên tai lại nghe thấy giọng nói trong veo: "Hoài Vương điện hạ cũng không tốt, bề ngoài tỏ ra khiêm tốn mà thôi."
Hồng Sở Phúc: "???"
Nữ tử mê muội trừng to mắt, tỉnh rượu hơn nhiều rồi, tức giận nhìn nàng ấy: "Tỷ dựa vào cái gì mà nói thế?"
Phó Minh Vãn cũng kinh ngạc, thanh danh Hoài Vương rất tốt, mọi người đều biết, sao tỷ ấy lại nói thế?
Yến Thu Xu nhìn hai nữ tử trước mặt, giải thích một câu: "Hoài Vương không phải người tốt, chuyện mưu hại Xương Vương là bản thân hắn thực sự đã làm. Khoai tay mang về Đại Chu, chỉ có một mình hắn ta biết khoai tây có độc, nhưng hắn không nói."
"Trái lại, đầu bếp phủ Xương Vương cố ý dùng khoai tây mọc mầm làm thức ăn cho Xương Vương, hai người cảm thấy hắn ta trong sạch sao?"
"Phải biết đầu bếp của phủ Xương Vương vì muốn giữ lại độc tính nên không nấu chín khoai tây, hắn ta đã khai rồi, chẳng lẽ không phải cố ý gây nên?
Bạn cần đăng nhập để bình luận