Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 399:

Lần này đúng lúc mang một chiếc rương đến, một lát sẽ để ở nơi của ngài."
Tiêu Hoài Đình mím mím môi, trên gương mặt hơi ngăm có thể nhìn thấy vẻ mất mát: "Không cần, mất thì mất thôi, cô nương đừng cảm thấy có gánh nặng trong lòng, thậm chí nương của ta và Nhị tẩu đều có cả."
Thấy chàng như thế, gương mặt tuấn tú còn đang nhăn lại, Yến Thu Xu hơi mềm lòng: "Nhưng xuất thân của ta không cao, không quen dùng những món đồ tốt này, tâm trạng không ổn, cầm trong tay rất lo lắng, lo rằng sẽ có người trộm mất. Không bằng ngài bảo quản hộ ta đi?"
Tiêu Hoài Đình muốn nói không cần lo lắng, tài sản sống không mang đến chết cũng không mang theo được, những thứ này là chiến lợi phẩm chàng tịch thu được khi đánh trận, chỉ là thấy đẹp nên cố ý để lại cho nàng.
Chỉ là nàng nói cũng đúng, nhân tiện nói: "Vậy thì được, còn cái này, cô nương có thể nhận không?"
Nói xong, Tiêu Hoài Đình đưa một chiếc hộp nhỏ hình chữ nhật qua.
Yến Thu Xu cầm lấy, thấy Tiêu Hoài Đình tỏ ra vui vẻ mong chờ, nàng mở nó ra. Bên trong là một cây ngân trâm, cây trâm được chế tạo nhìn rất đẹp, ánh mắt nàng sáng rực lên.
Thật ra thứ này tính ra rất đơn giản.
Mặc dù vàng bạc là đồng tiền lớn, nhưng vào thời thái bình thịnh thế, tất cả mọi người thích phỉ thúy, trân châu này nọ hơn. Một chiếc ngân trâm bạc trơ trọi thế này quá đơn giản.
Nhưng Yến Thu Xu lại rất thích, nàng nghĩ một phen, rút trâm trên đầu mình ra, đổi thành cái này: "Cảm ơn chàng, ta rất thích."
Đôi mắt đen láy của Tiêu Hoài Đình sáng lên như bóng đèn, nhìn đầu người trước mắt, tóc đen cài trâm bạc, chàng nở nụ cười vui mừng.
Chàng không nói thứ này là chàng tiện tay mua khi mua đặc sản ở Vụ thành, nhưng vì quá rẻ nên chàng không muốn đưa đi. Hôm nay nàng đi qua, chàng vừa giải quyết xong chuyện trong triều, không có thời gian mua lễ vật. Chàng nhớ nương nói nên tặng lễ vật nên mới tiện tay cầm theo.
Yến Thu Xu cảm thấy chàng cười như cún được chủ nhân vuốt ve, vì thế nên sự lạnh nhạt khi thân phận hai người thay đổi cũng biến mất, nàng cũng cười tươi với chàng.
Tiêu Hoài Đình ngẩn người, gương mặt ửng đỏ, cho dù màu da hơi ngăm thì cũng không che được.
*
Ban đầu Yến Thu Xu đi lấy mì sợi, cuối cùng lại biến thành Tiêu Hoài Đình bưng lên.
Lúc đi qua bậc thang phòng ăn, thanh niên có vẻ trầm ổn bước chân hơi nhẹ nhàng. Chàng bước xa đặt đồ lên bàn, sau đó lui về một bên chờ Yến Thu Xu ngồi xuống thì mình mới ngồi.
Mấy người trên bàn ăn còn đang nói đùa, dường như không để ý chuyện hai người cùng đi ra lại cùng đi đến.
Nhưng trên thực tế Tiêu phu nhân cười trộm một phen, cúi đầu uống trà tỏ vẻ che giấu nụ cười.
Tạ Thanh Vận lén chọc trượng phu, ám chỉ nhìn sang, Tiêu Hoài Khải mỉm cười không nói gì.
Đệ đệ gánh vác gánh nặng trong nhà luôn tỏ vẻ già dặn, sao lúc này lại như đứa bé, suýt chút nữa nhảy dựng lên rồi?
Tiêu Hoài Ngọc là cẩn thận nhất, mới nhìn đã phát hiện trâm trên đỉnh đầu nàng biến thành trâm bạc, ánh mắt sáng lên, nhìn Tiêu phu nhân nháy mắt ám chỉ.
Tiêu phu nhân trừng mắt với nàng ấy, chỉ xem như không thấy, lại còn ngại ngùng nữa chứ.
Bọn họ giả vờ không biết thì tốt hơn.
Tiêu Hoài Vũ định trêu chọc mấy câu thì tay đã bị Tiêu Hoài Nhã đụng một cái, không cam lòng bĩu môi.
Nhưng lúc nàng ấy gắp một miếng cá lên ăn lại cảm thấy rất vui vẻ.
Cá nướng này ngon quá!
Nước canh cá nướng nấu đồ ăn cũng ngon, không giống vị của lẩu, ngọt hơn nhiều. Đối với người không ăn cay được như nàng ấy thì sẽ thấy hương vị ngon hơn.
Bọn người Tiêu phu nhân thích ăn lẩu hơn, ăn đến khi đầu đổ đầy mồ hôi cũng không nỡ đổi thành nước dùng. Đến khi cay quá không chịu được mới đổi thành canh cá nướng.
Mấy đứa bé như Uyển Nhi ăn mấy miếng, hơi không chịu nổi, uống nước canh nấm trong nồi, bội phục nhìn nhóm người lớn ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận