Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 39 - Chương 39




Đang tự hỏi, bỗng nhiên Thủy Mỗi kích động nhắc nhở: "Cô nương! Lục thiếu gia đến rồi!"
Yến Thu Xu ngẩng đầu, chỉ thấy Tiêu Hoài Đình mặc khôi giáp quen thuộc có vẻ phong trần, đầy tớ nô bộc theo tới. Chàng bước đi rất nhanh, mới vừa đứng ở cửa bây giờ đã đến trước mặt nàng.
Thủy Lục vội dâng khăn tay lên, thẹn thùng nói: "Lục thiếu gia, ngài lau mồ hôi đi."
Yến Thu Xu: ?
Thủy Lục xuất hiện từ nơi nào? Sao vừa rồi không hề trông thấy nàng ta?
Mặc dù Yến Thu Xu là kẻ ngoại lai, không hiểu tình huống ở thời đại này nhưng biết Thủy Lục có ý gì.
Ban đầu, nàng nghĩ mình không phải chủ tử chính thức của Tiêu gia, vì thế rất ít khi sai sử nha hoàn. Mấy hôm nay, bảo Thủy Mỗi và Hứa ma ma giúp nàng đều mời bọn họ ăn gì đó. Nàng làm nhiều nên Thủy Lục và những người khác cũng có phần.
Không ngờ nàng ta vẫn không nghe theo lời nàng là vì kiêu ngạo.
Yến Thu Xu hơi im lặng, nàng chưa từng học quản lý cảm xúc, trên mặt lộ vẻ kì lạ lại buồn cười.
Ban đầu, Tiêu Hoài Đình chỉ từ chối theo thói quen, tiện tay dùng áo lau mồ hôi, đột nhiên thoáng nhìn vẻ mặt của nàng, thấy đôi mày kiếm kia nhíu lại. Chàng không nói gì, chỉ trầm giọng nói: "Mọi người lui xuống đi."
Chàng là chủ nhân thật sự trong phủ, lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều lui xuống. Vất vả lắm Thủy Lục mới tìm được cơ hội nịnh nọt, không ngờ lại bị từ chối thẳng như thế, sắc mặt trắng bệch. Lúc này nàng ta đã phát hiện ra sắc mặt Tiêu Hoài Đình khác biệt, lúc này vẫn cố chấp đi lên: "Lục thiếu gia, đầu ngài đầy mồ hồi, vẫn nên lau đi, khăn tay của nô tỳ sạch sẽ."
Sắc mặt Tiêu Hoài Đình lạnh hơn, nhìn Thủy Mỗi: "Đưa xuống!"
Đầu óc Thủy Lục ong lên một tiếng, trợn to mắt.
"Vâng!" Thủy Mỗi đi qua, không dám chần chờ ra tay.
Lần này Thủy Lục không phản kháng, tay chân mềm oặt bị kéo xuống, trước mắt biến thành màu đen.
Yến Thu Xu vốn cảm thấy hơi buồn cười, nhìn cảnh này không cười được nữa. Chủ yếu là khí thế của thiếu niên này quá mạnh, lúc lạnh lùng thì đôi mắt ưng vô cùng dọa người, dường như quanh người tỏa sát khí để lòng nàng rối loạn.
Quan trọng là chính bản thân nàng cũng không hiểu chuyện gì, thấy vậy thì hơi lo lắng, không phải xảy ra chuyện gì chứ?
Nói ra thì hơi buồn bực, nàng có tài nấu nướng có thể dùng cứu mạng, nhưng nguyên chủ lại không biết. Mặc dù nguyên chủ không có nhiều người quen, nhưng ngộ nhỡ người này quá giỏi, tra được thì sao?
Ngay lúc nàng đang thấp thỏm, thiếu niên trước mắt vươn tay với nàng, hai ngón tay nắm bìa một quyển sổ nhỏ, đưa cho nàng.
Phía trên, chữ viết màu đen: Lộ Dẫn.
Yến Thu Xu như ngừng thở, trong phút chốc sự lo âu biến mất, chỉ còn lại sự vui vẻ, đôi mắt sáng lấp lánh: "Đây là cho ta sao?"
"Ừm." Tiêu Hoài Đình gật đầu, không ngờ nàng vui vẻ như thế, chàng hơi chột dạ. Thật ra thứ này có thể làm xong từ sớm, nhưng chàng vẫn phải xác định thân phận của nàng.
Tiêu gia nắm binh quyền trong tay, người nhìn chằm chằm nhiều lắm, chàng không thể sơ suất được.
Yến Thu Xu cầm lấy, mở ra xem, thời đại này dùng chữ phồn thể, nàng đọc hiểu, trên đó viết: Quê quán Vụ Thành, vì thổ phỉ hoành hành, người nhà gặp nạn, đến kinh thành tìm thân thích nương tựa.
Cổ đại không có thẻ căn cước, nhung quan phủ đều ghi danh người vừa ra đời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận