Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 225:

Dù cho trước đó Yến Thu Xu thật sự không có quá nhiều hảo cảm với hắn thì hiện giờ nhìn hắn như vậy nàng cũng không nhịn được mà thấy đau lòng. Nàng không thích trẻ con quá đầu gấu, những đứa nhóc như thế sẽ khiến nàng đau đầu.
Nàng thích kiểu lanh lợi như Uyển Nhi, cũng thích Đông Đông tinh quái nhưng lương thiện hiểu chuyện, thích Bình Ngộ kiêu ngạo lại hiểu lễ nghĩa, và tất nhiên cũng thích Tiêu Bình Tùng khờ khờ nhưng hiền lành.
Duy chỉ có Chu Chiêu Cần lưu lại ấn tượng đầu tiên cho nàng là ngang ngược bá đạo nên nàng không thích.
Không ngờ chưa được bao lâu đã thành dáng vẻ này!
Lại nhớ đến lời Tạ Thanh Vận nói với nàng trước khi đi, tâm trạng Yến Thu Xu không được tốt lắm.
Nàng ấy nói đứa nhỏ này tận mắt chứng kiến cảnh mẫu thân mình tự sát nên mới biến thành như vậy.
Khi trước Tam hoàng tử phi đã đi cầu xin Xương Vương phi, gửi gắm hắn cho nàng ấy, và đồng thời thề mình đã dạy dỗ tốt đứa trẻ này rồi, sau này chắc chắn hắn sẽ không trả thù bất kỳ ai vì nàng ta hay là vì Tam hoàng tử.
Sau đó nàng ta tự sát.
Chu Chiêu Cần đã sớm bị nàng ấy đưa đi nhưng dù sao thì cũng là mẫu tử liên tâm, bình thường đứa nhỏ này cũng không dính mẫu thân mấy nhưng chỉ duy nhất ngày đó, hắn sống chết gào khóc đòi đi tìm mẫu thân, ngay cả khi bị ma ma khỏe mạnh cản thì hắn cũng tránh thoát được, còn xông tới tận mắt nhìn thấy dáng vẻ trước khi chết của mẫu thân mình.
Sau đó hắn cứ ngơ ngơ ngác ngác, còn yên lặng. Ngoại trừ lễ nghi cơ bản nhất ra thì hắn không hề nói bất cứ câu gì.
Vì thế mà Xương Vương phi vô cùng đau đầu, đi mời rất nhiều đại phu chuyên chữa bệnh cho hài tử, còn mời cả cao tăng tới nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.
Tam hoàng tử phi chết gây ra tác động rất lớn tới hắn.
Nhưng vì Tam hoàng tử phi cáo trạng phu quân của mình khiến Hoàng đế rất không thích người con dâu này. Ông có thể phế nhi tử mình nhưng con dâu thì không thể, cho dù Tam hoàng tử phi không tự tử thì cũng không sống nổi, hơn nữa lại còn có cả chuyện của Kiều gia nữa.
Thật ra nàng ta đã lợi dụng cái chết của mình để tìm kiếm sự che chở cuối cùng cho nhi tử của mình.
Nàng ta vừa chết, lão Hoàng đế đúng thật là không giận chó đánh mèo lên đứa trẻ. Chỉ là vốn ông muốn đón đứa trẻ này vào nội cung nhưng Chu Chiêu Cần vừa vào cung là lại không ngừng gào khóc, thế là ông đành phải bắt đắc dĩ để Xương Vương phi đưa đi mới xảy ra chuyện lần này.
Yến Thu Xu nghĩ tới những chuyện này, ngực quặn thắt khó chịu. Nàng hít sâu một hơi, nở nụ cười ngồi xổm xuống nói: “Nhị điện hạ, người đã ăn cơm chưa?”
Lúc này Lý ma ma, người vẫn luôn không nói gì, mặt không đổi sắc nói: “Nhị điện hạ vẫn chưa ăn gì cả, hay là Yến cô nương đi làm chút đồ gì ăn đi?”
Yến Thu Xu không để ý đến người này, tiếp tục chờ hắn trả lời.
Giống như phát hiện ra ánh nhìn chăm chú của nàng, lông mi của tiểu nam hài run lên, ngước mắt nhìn nàng một cái, chậm rãi lắc đầu.
Yến Thu Xu nắm tay hắn, gọi đám nhóc Đông Đông: “Đi thôi, chúng ta đi làm đồ ăn ngon, muốn ăn là phải đến giúp nha.”
Đông Đông nhanh chóng đuổi kịp: “Đệ cũng đi!”
“Dì Yến, ta cũng muốn.” Tiêu Bình Tùng nhanh chân đuổi kịp, vỗ vỗ ngực nói: “Ta sức lớn, dì Yến cần làm việc gì tốn sức thì cứ tìm ta.”
Uyển Nhi không muốn ăn nữa, buổi tối cô bé đã ăn no rồi, bây giờ không còn sức nữa, thế là cô bé chào tạm biệt Yến Thu Xu rồi yên lặng trở về.
Yến Thu Xu mang theo ba đứa bé vào phòng bếp.
Đêm hôm khuya khoắt, tìm đồ hơi khó, vì ánh nến không thể so với ánh nắng mặt trời được, màu sắc cũng khác biệt, Yến Thu Xu cũng không thích ở trong bếp vào lúc này. Nếu không phải vì Chu Chiêu Cần.
Nàng nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng xác định được nguyên liệu nấu ăn, hai bát cơm nguội, một bắp ngô, một chút cà rốt với chút nấm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận