Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 435:

Hơn nữa, quan hệ của hai người còn lâu mới đến hứa hẹn. Giống như trong trình tự yêu đương ở hiện đại, có lẽ bọn họ chỉ ở giai đoạn tìm hiểu, mập mờ mà còn chưa thẳng thắn với nhau.
May mà Yến Thu Xu không phải người yêu đương không cần não, cũng không hướng đến tình yêu oanh liệt, vì vậy đối với quan hệ này vẫn có thể tiếp nhận được. Có lẽ người Tiêu gia sợ nàng không vui, bảo gã sai vặt ngoài thôn trang đưa thư về, đồng thời còn mang theo không ít lễ vật, còn gửi theo thư Tiêu phu nhân quở trách nhà mình để trấn an nàng.
Điều này khiến Yến Thu Xu hơi dở khóc dở cười.
Nàng đắp chăn mỏng, trong đầu nghĩ đến những chuyện rối loạn, mãi chưa ngủ nhưng đã hơi buồn ngủ. Bỗng nhiên một tiếng động vang lên bên tai, nàng giật mình, lúc này không còn buồn ngủ nữa, chỉ còn tiếng nhịp tim đập thình thịch. Xảy ra chuyện gì rồi? Hình như nàng nghe thấy tiếng bước chân? Không phải chứ? Nàng cố ý sắp xếp người gác đêm trong thôn trang, chẳng lẽ vẫn bị kẻ trộm để ý?
Yến Thu Xu vén chăn lên, cầm cây gậy ở đầu giường, nắm chặt tay nhìn chằm chằm cửa và cửa sổ, hai nơi sẽ có người đi vào.
Đến khi tiếng động vang lên lần nữa, trong buổi tối yên tĩnh lại vang lên bên tai nàng. Không phải là ảo giác!
Yến Thu Xu căng thẳng đến mức như muốn ngừng thở, muốn gọi người nhưng sợ đối phương không kịp đến. Trong viện ngoại trừ nàng ra chỉ có Thủy Mỗi ngủ ở sát vách. Hai nữ tử yếu đuối cũng không thể bảo vệ nhau được.
Ngay lúc trái tim nàng đập thình thịch, dường như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa phòng khẽ vang lên.
Yến Thu Xu: "?"
Kẻ trộm còn lễ phép như thế à?
Trong lòng nàng hơi sợ hãi nên chần chờ không dám động, nhưng vào lúc này nghe thấy tiếng vừa quen thuộc lại xa lạ khẽ nói ngoài cửa sổ: "Là ta..." Giọng nói kia còn có vẻ yếu ớt.
Yến Thu Xu giật mình đi qua mở cửa phòng.
Lúc này, một thân thể mang theo mùi máu tươi bổ nhào lên vai nàng, trọng lượng nặng trĩu đè lên. Nàng hốt hoảng ném gậy gỗ trong tay, cố gắng ôm đối phương di chuyển vào phòng.
Mùi máu tươi trên chóp mũi trở nên nồng hơn, tay phải đụng vào nơi nào đó có cảm giác ướt sũng.
Sắc mặt Yến Thu Xu trắng bệch, cũng may Tiêu Hoài Đình không mất đi ý thức, cố gắng chống đỡ ngồi xuống giường êm trong phòng. Hai người khẽ thở phào: "Ngài... Ngài sao thế? Không phải nói có việc phải ra khỏi kinh thành sao?"
Trong phòng không có ánh nến, Yến Thu Xu run tay đi nhóm lửa mới nhìn rõ dáng vẻ của chàng. Trên cánh tay chàng có hai vết máu, phần lưng cũng có, cả người mặc áo đen trông như ăn trộm.
Đôi môi có vẻ trắng bệch, suy yếu đến mức có thể ngất đi bất cứ lúc nào. Nàng thấy vậy thì lo lắng tới mức sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
Tiêu Hoài Đình ngước mắt nhìn nàng nở nụ cười, ra vẻ thả lỏng nói: "Ta đi giết người, nàng có sợ không?"
Yến Thu Xu trừng mắt liếc chàng một cái: "Ta cho người đi tìm đại phu nhé?" Tiêu Hoài Đình lắc đầu: "Đi giết người thật đấy, đừng tìm đại phu, đừng kinh động người ngoài, để cho ta tránh ở đây mấy ngày nhé."
Mi tâm Yến Thu Xu nhướng lên, không ngừng căng thẳng, khẽ nói: "Ngài cởi áo ra đi, ta bôi thuốc cho ngài được chứ?"
May mà khi nàng đến đây, Diêu đại phu nghĩ nàng thường nấu cơm dùng dao rất dễ bị thương nên đưa thuốc trị vết thương ngoài da. Nàng lấy từ trong ngăn tủ ra. Tiêu Hoài Đình cúi đầu nhìn vết máu khắp người mình, hít thở sâu một hơi rồi đưa tay với nàng: "Để ta tự mình làm."
"Ngài cởi áo ra nhanh đi!" Yến Thu Xu tức giận nói.
Tiêu Hoài Đình bị hét đến ngẩn người, hơi ấm ức nhìn nàng, chẳng phải chàng đang sợ mình hù chết nàng sao?
Lại nói, mặc dù hai người đã xác định quan hệ rồi nhưng dù gì thì cũng vẫn chưa thành thân, như thế đối với nàng không tốt lắm.
Trong lòng Yến Thu Xu đầy lo lắng, nàng không chú ý chuyện đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận