Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 309:

Sau khi phân chia xong là có người tới dọn đồ ăn, Yến Thu Xu chỉ cần dẫn bọn nhỏ đi ăn là được, vừa rời khỏi phòng bếp liền nhìn thấy ba người bên ngoài đang tươi cười nhìn bọn họ.
Yến Thu Xu ngây người, dáng vẻ này trông có vẻ kỳ lạ.
Nhưng rõ ràng đó là những gì cô ấy nghĩ.
Đông Đông và Uyển Nhi nhào vào vòng tay của Tạ Thanh Vận, nói dứt khoát: “Đại bá mẫu, chúng con vừa làm khoai tây nghiền đó! Cũng đã làm xong cho người rồi!”
Vẻ mặt Tạ Thanh Vận hết sức khoa trương: “Ai da, con đã nấu cho chúng ta rồi sao? Cảm ơn Uyển Nhi và Đông Đông.” Nói xong, nàng ấy nhìn về phía cậu thiếu niên đang ngại ngùng đi đến: “Cũng cảm ơn Bình Tùng nhé.”
Tiêu Bình Tùng cười thật thà, trong lòng cậu bé cảm thấy rất vui vẻ.
A Hoành thì hớn hở nhào vào lòng mẫu thân, vừa thân mật vừa tự hào nói: “Cha mẹ, con vừa mới giúp A Xu tỷ tỷ nấu ăn, ngon lắm đó ạ…”
Xương Vương cười nói: “Sao con biết được là rất ngon?”
A Hoành cười xảo trá, ngoắc ngoắc tay với phụ thân mình.
Xương Vương càng cười to hơn, phối hợp cùng con trai chơi một trò chơi nhỏ, hắn liền ngồi xổm xuống đất.
Chỉ thấy A Hoành đưa mấy đầu ngón tay đến bên cạnh tay hắn, nhỏ giọng nói: “Vừa nãy ngón tay con có chạm vào khoai tây nghiền, con đã liếm thử một ít rồi, mùi vị rất ngon! Con vẫn còn chưa liếm sạch, cho cha thử này!”
Xương Vương: “...”
Nụ cười của hắn dần biến mất, hắn bắt đầu hoài nghi con trai mình đã học được những gì từ Đông Đông rồi vậy?
*
Món ngon cần phải được nếm đúng lúc, mượn cớ này, Xương Vương lấy khăn tay lau ngón tay trỏ còn dính một ít khoai tây nghiền của con trai mình, rồi nhanh chóng dẫn cậu ta ra sân trước.
Xương Vương phi che đi ý cười trên môi, chào hỏi Tạ Thanh Vận, Yến Thu Xu và những người khác: “Chúng ta cũng đi đi.”
Mọi người gật đầu tán thành rồi nhanh chóng bước đi.
Những món ăn khác trong phòng khách đều đã được chuẩn bị xong từ sớm, may mà đang là mùa hè, phần lớn đồ ăn được nấu ra đều là các món ăn lạnh nên vẫn có thể tiếp tục ăn.
Có điều, sau khi trì hoãn lâu như vậy, hứng thú của mọi người không còn cao như lúc đầu nữa, hàn huyên vài câu đơn giản xong, mọi người đã bắt đầu dùng bữa.
Khoai tây sốt chua cay là món ăn chính nên được bày ở giữa bàn, khoai tây nghiền thì được bày trong một cái bát nhỏ màu trắng, bên cạnh đũa của mọi người, đây cũng là món đầu tiên mà mọi người ăn.
A Hoành đã lâu không được ăn món do Yến Thu Xu nấu, cậu ta nhớ kinh khủng, khi có thể bắt đầu ăn, cậu ta lập tức cầm cái thìa lên, múc một thìa khoai tây nghiền bỏ vào miệng.
Ôi…. Khoai tây nghiền mềm mềm mang theo hương vị sữa quen thuộc, dư vị còn đọng lại trên đầu lưỡi, một ít vị mặn và một ít vị cay càng làm tăng thêm vị ngon cho nó.
Nhưng giữa môi và răng lại có thêm hương vị của mấy hạt ngô và hạt cà rốt, khiến cho vị không còn như ban đầu nữa mà là ngọt dịu hơn một chút.
Hạt ngô bị cắn ra, nước bên trong hạt trào ra và độ giòn của cà rốt khiến cậu ta thích thú.
Rõ ràng là các đầu bếp trong phủ đều đã học hỏi kỹ thuật nấu nướng của A Xu tỷ tỷ, thậm chí còn từng làm món cơm chiên hạt ngô cho cậu ta, đều là dùng ngô để làm nguyên liệu, nó làm cậu ta đột nhiên nghĩ đến nhưng khi ăn vào mùi vị lại hoàn toàn khác.
Cậu ta cảm thấy quả nhiên vẫn là đồ ăn do A Xu tỷ tỷ nấu sẽ ngon hơn!
“Cha, có ngon không?” Cậu ta hài lòng nở nụ cười, ánh mắt mong chờ nhìn phụ thân, muốn cùng với phụ thân chia sẻ niềm vui khi được thưởng thức món ngon.
Xương Vương vừa nuốt thức ăn trong miệng, hài lòng gật đầu: “Ngon lắm, A Xu tỷ tỷ của con nấu ăn thật là giỏi, nhìn thì đơn giản, nhưng nấu lên lại ngon đến không ngờ.”
“Đúng vậy!” A Hoành cười đắc ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận