Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 173:

Một lượng lớn hoa tiêu và các nguyên liệu khác làm nên, chỉ cần nhìn thôi đã thấy màu sắc vô cùng tươi sáng, chứ đừng nói đến một đĩa tôm luộc trong đó, bởi vì sau lưng bị cắt ra, cuộn tròn lại, còn mất đầu, vừa nhìn đã thấy giống như một đóa hoa màu cam.
“Có thể ăn rồi!” Yến Thu Xu lên tiếng.
Cung nhân đã sớm chuẩn bị tốt bước lên trước một bước để thử độc.
Lần gắp này, nhấm nháp một chút, người kia chỉ ăn một đũa, sau khi ăn hết, chờ một lát sau, hắn lập tức lui ra.
Bọn trẻ lúc này mới không thể chờ đợi được nữa lấy đũa ra, ăn thôi!
Cả hai món ăn Đông Đông đều nhìn qua và cuối cùng chọn tôm.
Tôm nấu không lâu nhưng thực tế rất mềm, vỏ tôm bởi vì dầu nóng chảy qua nên giòn tan, thịt tôm thì nhừ, nuốt xuống một miếng, hòa thành một thể với dầu, vị cay nhất thời kích động đầu lưỡi, làm cho đầu lưỡi cậu bé cũng run rẩy một chút, vội nuốt nước miếng.
Sau đó cậu bé bắt đầu thưởng thức đồ ăn trong miệng.
Nếu nói là thịt tôm cay, cũng không phải, vị cay ngược lại càng gần với lớp biểu bì hơn, thịt tôm sau khi ướp có vị mặn, còn mang theo vị mặn sẵn, hơn nữa hương vị kia, Đông Đông "chóp chép" vài cái, ăn luôn cùng vỏ tôm.
Tiêu Bình Tùng thích ăn cá hơn, cậu là người đầu tiên gắp một miếng cá.
So với tôm, thịt cá mang hương vị nặng hơn một chút, không có vỏ tôm ngăn cản, vị cay rưới trên thịt cá, miếng cá mỏng mà không tan, lúc ăn vào trong miệng là một vị cay mặn!
Ngon!
Ngay sau đó chính là cảm giác thịt cá ma sát giữa môi và răng, mềm mại, trơn trượt, tươi ngon!
Không bước nào là không hoàn hảo!
Chu Chiêu Hoành đi theo Đông Đông, cũng đã quen với khẩu vị nặng, vô cùng thích ứng, càng ăn càng hoàn toàn không muốn ngẩng đầu.
Kỳ thật ở Tiêu gia vẫn rất hạnh phúc.
Ít nhất hiện tại, lúc cậu ăn, tạm thời quên mất sự khó chịu khi ly biệt với cha mẹ.
Thật ngon!
Người duy nhất ăn tương đối chậm chính là Uyển Nhi, cô bé ăn hai miếng, ngược lại không thích ứng được với những vị cay này, bởi cô bé vẫn luôn ăn hương vị thanh đạm, tam tiểu thư Tiêu gia mấy năm nay tính tình càng thêm nhạt nhẽo, cô bé cũng bị nuôi dưỡng thành thu mình theo, chưa từng thử qua đồ mới, có thể nếm qua vài miếng, đã là cực hạn rồi.
Yến Thu Xu thấy vậy, thì kéo ra giá đỗ xanh từ đáy bát mà nàng thích nhất vào mùa đông.
Những món ăn này, đại đa số trường hợp đều dùng mầm đậu nành, chỉ là do vấn đề khẩu vị của nàng, mầm đậu nành nàng ăn luôn cảm thấy quá già, giá đỗ xanh non, lại thiếu hương vị cứng rắn của đậu nành, cho nên khi tự mình làm, nàng sẽ chọn giá đỗ xanh.
Giá đỗ xanh ở đáy bát đã thấm qua nước sốt canh cá thơm ngon, hút no canh cá, lúc này bởi vì ở đáy bát, cũng tiếp xúc với ớt cay, nhưng mùi vị mang theo rõ ràng ít hơn rất nhiều so với cá tôm.
Giá đỗ xanh được đặt trên đĩa nhỏ trước mặt Uyển Nhi.
Tiểu cô nương lễ phép hướng Yến Thu Xu nói cảm ơn, sau đó mới cẩn thận gắp hai cọng cho vào miệng.
Cô bé nhai nuốt tỉ mỉ, từng miếng từng miếng nhỏ, ăn xong, cảm thấy không mặn mà như trước, nhưng cũng có chút hương vị, vừa vặn trong phạm vi tiếp nhận của cô bé, hơn nữa giá đỗ xanh giòn mềm sảng khoái, ăn còn có thể nhấm nháp được một chút vị ngọt.
Tiểu cô nương ăn xong hai cọng, lại gắp hai cọng nữa, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Yến Thu Xu, mím môi tạo ra một độ cong đẹp mắt, nũng nịu nói: "Ăn rất ngon!”
Yến Thu Xu nhìn thấy vậy thì lộ ra nụ cười, lại vội vàng gắp thêm một chút giá đỗ xanh đưa qua: "Thích thì ăn nhiều một chút.”
Uyển Nhi ngoan ngoãn, ăn từng miếng nhỏ.
Yến Thu Xu cũng bắt đầu ăn, phiến cá mềm mại, thịt tôm ngon miệng non mịn, phối hợp với vị cay, vừa gây nghiện vừa mỹ vị, cảm giác thèm ăn nhất thời dâng lên!
*
Bên này ăn đồ ăn ngon.
Nhưng trong cung hoàng tử lại là một cảnh sắc khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận