Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 85:

Tất nhiên như vậy sẽ phải trả học phí , mấy ngày nay nàng mở một lớp dạy học nhỏ đã thu được mấy trăm lượng tiền học phí!
Trong vòng hai ngày, Tạ Thanh Vận nói với Yến Thu Xu rằng cửa hàng gà rán mà nàng lên kế hoạch đã được chuẩn bị.
Nhưng với hoàn cảnh hiện tại, nếu muốn hạ giá gà để thu hút đông khách hàng thì không thể mua gà với giá rẻ, vậy nên cửa hàng phải đợi đến năm sau mới có thể khai trương.
Nếu là ở thời hiện đại chỉ cần có thức ăn công nghệ cao hiện đại là có thể cho gà ăn hơn một tháng từ khi sinh ra đến khi xuất chuồng, nhưng đây là thời cổ đại, lấy đâu ra vật phẩm như vậy chứ, nếu cứ chăn nuôi bình thường cũng phải mất ít nhất ba tháng trời.
Ở đây cũng phải tính toán tổn phí, thời cổ đại có thể ăn được loại thịt không có mùi tanh rất ít, giá một con gà nguyên con khoảng 80 văn tiền, gà trống rẻ hơn một chút nhưng không kém bao nhiêu. Gà nướng nguyên con dùng để mở quán là gà to bằng nửa con, giá rẻ hơn một chút cũng phải 50 văn tiền.
Nếu tính cả phí xử lý thì chỉ những người khá giả mới có thể mua được. Nếu cứ như này thì thức ăn nhanh và đồ ăn nhẹ đều không bán được. Ngay cả khi có bán được, kiếm được tiền thì số tiền ấy cũng không nhiều như như Yến Thu Xu đã lên kế hoạch. Vì vậy, trước hết phải giảm giá gà xuống hợp lý.
Thế là hai người lại thảo luận, hiện tại thôn trang đã mua một số lượng lớn gà nhỏ về làm giống, sau hai ba tháng có thể bắt đầu mở cửa hàng, lúc đó giá thành một con gà sẽ giảm xuống, tương ứng với giá cả cũng sẽ giảm đi rất nhiều.
Nhưng nói đến đây, Tạ Thanh Vận vẫn có chút xấu hổ: "Hoàn cảnh của Tiêu gia rất đặc biệt. Những năm qua, các tướng sĩ đi theo Tiêu gia đánh Đông dẹp Bắc đã chịu tổn thất rất nặng nề, bổng lộc cho các tướng sĩ cũng không nhiều nên ta cũng không có nhiều tiền tiêu vặt. Nếu không cũng không cần phải đợi ba tháng để giảm chi phí trước khi mở tiệm.”
Bây giờ phần lớn số tiền đã được chuyển đến thôn trang phía trên nơi người ta có thể mua đất, mua người và làm chuồng gà. Yến Thu Xu hiểu rất rõ tình hình của Tạ Thanh Vận nhưng đương nhiên nàng không nói gì.
Vài ngày sau, Tạ Thanh Vận lại mời nàng cùng đi chơi, chuồng gà trên Tiêu gia thôn trang đều đã sẵn sàng, Yến Thu Xu với tư cách là cố vấn kỹ thuật cho nên phải đi xem một chút. Thế là sáng sớm, Tiêu gia đánh hai chiếc xe ngựa đi thẳng ra khỏi thành đến thôn trang.
Lúc này đã là đầu tháng mười, sương giá bắt đầu ập tới, nhiệt độ thấp đến mức người đi đường đều phải ống tay áo che kín, mỗi người đều co rúm đầu, sau khi khoác thêm một lớp quần áo nữa.
Xe ngựa chậm rãi ra khỏi thành phố rồi dừng lại ở một ngôi làng ở vùng ngoại ô. Vừa xuống xe ngựa, Yến Thu Xu đã lạnh run người, nàng đã mặc sẵn quần áo dày, lúc ra ngoài Thủy Mỗi đã chuẩn bị sẵn máy sưởi.
Chiếc bếp nhỏ tinh xảo được gom lại trong ống tay áo rộng, bên trong ống tay áo rộng có khuy măng sét để ngăn gió lạnh lùa vào. Bên ngoài khoác một chiếc áo choàng dày màu đỏ, mái tóc đen dài xõa tung trên khăn choàng, bị gió thổi phất phới.
Thủy Mỗi hâm mộ nói: "Da của cô nương thật trắng, mặc chiếc váy càng tôn lên làn da của người."
Yến Thu Xu rụt cổ lại, nhắc nhở: "Đa tạ, chúng ta đi nhanh lên."
Thật sự quá lạnh rồi! Mùa đông không có áo khoác lông và điều hòa thật là khủng khiếp. Thủy Mỗi xấu hổ và tăng tốc độ bước chân.
Tiến vào thôn trang, có phòng ốc chắn gió, gió lạnh không thổi qua được, Yến Thu Xu mới cảm thấy như sống lại, nàng giậm chân một cái rồi xoay người thì thấy một người đàn ông ngồi bên cạnh Tạ Thanh Vận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận