Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Chương 140:

Người bán hàng rong thấy thế, muốn đi nhưng lại luyến tiếc, thật sự là lòng heo sao? Có thể thơm như vậy sao?
Nếu một cân chỉ cần tám văn tiền, vậy hắn cũng đến mua một chút, bồi bổ cho nhi tử, ngày mùa đông lạnh lẽo, thật ra cũng không lỗ mấy, để đến tết cả nhà ăn cũng được.
Hắn chạy đến sạp tào phớ, chào hỏi bà chủ: “Bà chủ, giúp ta trông đồ một chút, cái này cho bà.”
“Được, đi đi, ta đảm bảo lúc về vẫn y nguyên.” Nàng ấy nhận đồ, thoải mái hào phóng nói.
Người bán hàng rong lập tức cười ha hả vọt vào đám người: “Cho ta một cân!”
Đông Đông biết đây là cửa hàng nhà mình, thấy tình huống như vậy, vui mừng đến mức che miệng cười trộm, còn trộm làm mặt quỷ với ca ca tỷ tỷ, chọc cho Uyển Nhi cười, Trầm Bình Ngộ dù không cười, nhưng cũng sắp không nhịn được.
Mãi đến khi người bán hàng rong quay trở về, trong ngực đeo một bao đồ ăn lớn, bà chủ tiệm nhìn bộ dáng này của hắn, cả kinh nói: “Ngươi mua bao nhiêu vậy?”
“Ba cân! Ai da, ta nếm rồi, ăn rất ngon! Nên mua nhiều chút!” Người bán hàng rong tươi cười nói, cứ như là chiếm được chút tiện nghi!
“Phụt!” Thẩm Bình Ngộ bị chọc cười.
Đông Đông xòe ngón tay tính tính, hỏi: “A Xu tỷ tỷ, đệ nghe nói lòng heo kho này bán đi cũng là bảy tám văn, chúng ta bán được nhiều như vậy, vậy chẳng phải là kiếm được rất nhiều tiền sao?”
“Đương nhiên rồi.” Yến Thu Xu cười nói: “Mua một cân là tám văn, nhưng nếu mua mười cân thì sao? Mua một trăm cân thì sao? Mua nhiều, người bán sẽ giảm giá, đại bá mẫu của đệ nói giá bán ban đầu của bọn họ, kỳ thật chỉ cần năm sáu văn ~”
“Oa!” Đông Đông đầy mặt kinh ngạc, còn có thể như vậy?
Thẩm Bình Ngộ vẻ mặt bừng tỉnh, hóa ra là như vậy!
Thời gian trôi qua.
Đám người chen chúc trước cửa hàng cũng chỉ còn lại rải rác vài người, đang oán giận không mua được. Đúng vậy, vì người mua quá nhiều, giá cả lại hợp lý, hơn nữa lại ngon, lo ngày mai quay về giá cũ, cả đám đều mua không ít, có thể làm ra được hương vị còn ngon hơn cả thịt, chắc chắn không phải gia đình bình thường, mua nhiều một chút để ăn tết là có lời lắm luôn rồi.
Một thiếu niên béo trắng vui tươi hớn hở theo chân bọn họ giải thích: “Hiện tại đã bán hết rồi, các ngươi đừng gấp, buổi chiều giờ Thân lại đến, lúc ấy lại có.”
“Muộn như vậy sao?” Có người bất mãn.
Thiếu niên vẫn cười tươi: “Đúng vậy, cái này muốn làm được ngon đương nhiên phải tốn thời gian, làm nhanh sao có thể ra hồn được?”
Một người khôn khéo cười hỏi: “Tiểu ca, món này của huynh thơm như vậy, sao làm được vậy?”
Thiếu niên cười thần bí: “Nói ra thì ta còn làm ăn buôn bán thế nào đây?”
Khách nhân cười thiếu niên lại giảng hòa: “Dù sao đồ nhà ta cũng rẻ, kiếm tiền vất vả, được cái ít lãi tiêu thụ mạnh, đại ca tới nhiều một chút nha.”
“Được được.” Khách nhân liên tục gật đầu, trên mặt cũng một lần nữa lộ ra nụ cười, lẳng lặng rời đi.
Yến Thu Xu cũng vẫn luôn theo dõi, thấy tình huống này, nàng cười cười, thiếu niên này không tồi, tướng mạo thân hòa, luôn cười mỉm, nhưng thái độ tiếp đón khách nhân rất tốt.
Lúc này nhìn thấy nàng, thiếu niên trực tiếp đi tới, chắp tay nói: “Yến cô nương!”
Yến Thu Xu: “?”
Đối phương cười nói: “Nô tài lần đầu tiên ăn món lòng heo kho của Yến cô nương, ngon đến phát khóc, à đúng rồi, nô tài là Trương Từ.”
Yến Thu Xu bừng tỉnh, cái tên này có chút quen tai, hình như là nghe được lúc ma ma đọc tên mọi người trong sân, nàng nói: “Hóa ra là ngươi sao, sao lại ra đây rồi?”
Trương Từ khờ khạo cười, lại nói: “Cô nương ít nhiều cũng nói với nô tài hai câu, khiến thiếu gia chú ý tới, nên lúc tuyển tiểu nhị, hỏi nô tài một tiếng, nô tài tất nhiên đồng ý, vốn dĩ nô tài chỉ là một tên vẩy nước quét nhà ở tiền viện, hiện tại đã thành tiểu nhị trong tiệm, đại thiếu gia nói nếu nô tài làm tốt, về sau làm chưởng quỹ cũng có khả năng!”
Hắn vô cùng kiêu ngạo ưỡn ngực, lại lộ ra vài phần thẹn thùng bước tới: “Đến lúc đó còn có thể cưới được tức phụ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận